Hoa Anh túc - Phần 2

Chương 5: Lời nguyền trong bóng đêm

Căn nhà gỗ cũ kỹ nằm chênh vênh bên sườn đồi, lọt thỏm giữa những tán cây rậm rạp của một vùng quê nghèo khó. Đêm khuya, không gian chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió rít qua khe cửa. Trong căn phòng nhỏ, Vân, cô gái 15 tuổi, gầy gò, đôi mắt trong veo nhưng luôn ánh lên nỗi sợ, nằm co ro trên chiếc giường tre ọp ẹp. Cô không ngủ được, tim đập thình thịch khi nghe tiếng bước chân lảo đảo của ông Mạnh, người cha nuôi mà cô gọi là “bố”, vang lên từ ngoài sân. Hơi rượu nồng nặc tràn vào nhà khi ông đẩy cửa, và Vân biết, một cơn ác mộng sắp bắt đầu.
Vân ôm chặt chăn, cố thu mình vào góc giường, hy vọng ông Mạnh sẽ không để ý đến cô. Ánh trăng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật đôi mắt hoảng loạn. Tiếng ngáy khẽ của bà Lan, mẹ cô, vang lên từ phòng bên, nhưng nó không đủ để át đi tiếng bước chân nặng nề của ông Mạnh. Cửa phòng Vân bật mở, và ông đứng đó, thân hình cao lớn, ánh mắt đỏ ngầu vì rượu, dục vọng cháy bỏng trong từng hơi thở.
“Vân… con chưa ngủ à?” Giọng ông khàn khàn, mang theo một sự thèm khát khiến Vân rùng mình. Cô kéo chăn che kín cơ thể, giọng run rẩy: “Bố… con… con sắp ngủ rồi…” Nhưng ánh mắt ông Mạnh như xuyên qua lớp vải mỏng, khiến cô cảm thấy như đang khỏa thân trước mặt ông.
Ông tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, bàn tay thô ráp đặt lên đùi cô qua lớp chăn. “Con lớn rồi, xinh lắm… Bố thương con nhất nhà, biết không?” Lời nói của ông ngọt ngào, nhưng Vân cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn sau. Cô lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào tường, không còn đường thoát. “Bố… đừng… con xin bố…” Giọng cô lạc đi, nước mắt chực trào.
Ông Mạnh cười khẩy, bàn tay luồn vào chăn, kéo mạnh nó xuống, để lộ chiếc áo ngủ mỏng manh của Vân. “Đừng giả vờ, con. Bố thấy mày nhìn tao lâu rồi. Mày muốn chứ gì?” Ông đè cô xuống sàn gỗ lạnh lẽo, xé toạc áo ngủ, để lộ làn da trắng ngần và bầu ngực non nớt. Vân giãy giụa, hét lên: “Bố… không… con xin bố… đừng làm thế…” Nhưng ông Mạnh bịt miệng cô, ánh mắt như thú dữ.
Ông cưỡng hôn cô, lưỡi thô bạo xâm chiếm miệng cô, mùi rượu khiến cô muốn nôn. “Ư… bố… đừng…” Vân khóc, nhưng ông không dừng lại. Ông chuyển xuống cổ cô, hôn mạnh, để lại những vết đỏ. Rồi ông ngậm lấy núm vú hồng hào, mút mạnh, bóp ngực cô như muốn nghiền nát. “Ngực mày căng thế này… tao mê quá, con ạ,” ông thì thầm, giọng đầy dục vọng.
Vân cắn môi, cố chịu đựng cơn đau, nhưng cơ thể cô, như phản bội ý chí, bắt đầu nóng lên. Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mình không muốn… nhưng sao cơ thể mình lại thế này…” Ông Mạnh cười, nhận ra sự run rẩy của cô. “Mày thích mà, đúng không? Đừng giả vờ nữa!” Ông kéo cô quỳ xuống, cởi quần, để lộ “cậu nhỏ” cương cứng, ép cô ngậm vào miệng. “Mút đi, con. Làm bố sướng!”
Vân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, nhưng cô không dám chống cự. Cô mút nhẹ, lưỡi liếm dọc thân, cố làm theo lệnh để tránh cơn giận của ông. Ông ấn đầu cô, ép cô ngậm sâu, khiến cô nghẹt thở. “Ư… mày giỏi… sướng vãi…” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh. Vân ho khan, nhưng ông không buông tha, ép cô mút liên tục cho đến khi ông đạt đỉnh, xuất vào miệng cô. “Nuốt hết, không để sót giọt nào!” Ông ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh.
Vân nuốt, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô mút sạch “cậu nhỏ” như ông yêu cầu, sợ hãi hậu quả nếu không vâng lời. Ông Mạnh cười mãn nguyện, kéo cô nằm ngửa, dạng chân cô ra. “Giờ đến lượt bố làm mày sướng!” Ông vét máng, lưỡi liếm vùng kín cô, kích thích mạnh mẽ khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cơ thể cô run rẩy, khoái cảm không mong muốn trỗi dậy.
Ông Mạnh ngẩng lên, cười: “Mày rên thế này mà bảo đừng? Con điếm nhỏ!” Ông xâm nhập cô ở tư thế truyền thống, nắc mạnh, khiến cô hét lên vì đau. “Chặt vãi… mày làm tao sướng chết mất!” Ông rên, đẩy mạnh, mỗi cú nắc như muốn xé toạc cơ thể cô. Vân cắn môi, nước mắt lăn dài, nhưng cơ thể cô lại lên đỉnh, rên to: “Ư… ư… sướng…” Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mình là con thú… mình không còn là con người…”
Ông Mạnh xuất trong cô, hơi thở nặng nhọc, nhưng ông chưa dừng lại. Ông đe dọa: “Chống lại tao, tao cho thằng Mít xem clip mày rên dưới tao. Mày muốn thằng bé biết mẹ nó là điếm không?” Vân run rẩy, lắc đầu: “Không… bố… con xin bố… đừng cho Mít biết…” Ông cười, kéo cô ngồi lên, ôm cô khỏa thân, nắn bóp ngực cô như món đồ chơi. “Ngoan thế là tốt. Mày là của bố, hiểu chưa?”
Ông nằm cạnh cô, ôm cô trong vòng tay, cơ thể cô đau nhức, tâm trí tan nát. Ông nắn bóp ngực cô, thì thầm: “Ngực mày đẹp lắm… bố muốn chơi mày cả đêm.” Vân không đáp, chỉ khóc thầm, nghĩ: “Mình phải chịu… vì con trai mình… Mít không được biết sự thật…” Ông Mạnh, trong khi vuốt ve cô, nghĩ: “Con bé này là của tao… không ai đụng được. Nó ngon hơn cả mẹ nó!”
Bà Lan, từ phòng bên, nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Vân, nhưng bà không dám mở cửa. Bà ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Mình là mẹ tồi… mình không bảo vệ được con…” Tiếng gà gáy vang lên, báo hiệu trời sắp sáng, nhưng ông Mạnh vẫn ôm chặt Vân, nắn bóp cơ thể cô cho đến khi ông ngủ say.
Ông Mạnh rời phòng khi ánh bình minh ló dạng, để lại Vân khỏa thân trên sàn gỗ, cơ thể đau nhức, tâm trí tan nát. Cô kéo chăn che kín cơ thể, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Cô nghĩ: “Mình đã rơi vào lời nguyền… không còn đường thoát…” Cô mặc quần áo, chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng mỗi bước đi như xé toạc cơ thể cô. Ở phòng bên, ông Mạnh châm điếu thuốc, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này ngon… tao sẽ giữ nó mãi.” Vân biết, cơn ác mộng này chỉ vừa bắt đầu, và cô không thể chống lại.

Chương 6: Buổi sáng nhục nhã

Ánh bình minh yếu ớt len qua khe cửa gỗ, chiếu lên căn nhà nghèo nàn, nơi mùi gỗ mục và hơi rượu vẫn còn vương vấn từ đêm qua. Vân, sau một đêm kinh hoàng dưới tay ông Mạnh, lê bước ra khỏi phòng, cơ thể đau nhức, tâm trí tan nát. Cô cố gắng làm bữa sáng như mọi ngày, nhưng mỗi cử động đều như xé toạc cơ thể cô. Trong căn nhà nhỏ, cu Mít, cậu con trai 5 tuổi của Vân, vẫn đang ngủ say trên chiếc chiếu rách. Tiếng ngáy khẽ của bà Lan vang lên từ phòng bên, nhưng không gian yên tĩnh sáng sớm không thể che giấu nỗi sợ hãi trong lòng Vân. Ông Mạnh, người cha nuôi tàn nhẫn, đang đợi cô trong nhà tắm, ánh mắt hau háu như một con thú săn mồi. Sự hiện diện của cu Mít, dù chưa tỉnh, khiến nỗi đau tinh thần của Vân càng thêm sâu sắc, khi cô biết mình không thể để con trai chứng kiến sự nhục nhã này.
Vân đứng trong căn bếp nhỏ, đôi tay run rẩy thái rau, cố gắng tập trung để quên đi những gì xảy ra đêm qua. Áo dài tay che kín những vết bầm trên cánh tay và cổ, nhưng cô không thể che giấu ánh mắt trống rỗng. Tiếng nước nhỏ giọt từ nhà tắm vang lên, và giọng ông Mạnh, khàn khàn nhưng đầy uy quyền, gọi: “Vân, vào đây! Nhanh lên!” Cô giật mình, con dao suýt rơi khỏi tay. Cô nhìn về phía phòng cu Mít, tim thắt lại, nghĩ: “Mít vẫn ngủ… mình phải làm nhanh… không thể để con thấy…”
Cô lê bước vào nhà tắm, không gian chật hẹp, ẩm ướt, mùi xà phòng rẻ tiền hòa quyện với hơi rượu còn sót lại trên người ông Mạnh. Ông đứng đó, chỉ mặc chiếc quần đùi, “cậu nhỏ” đã cương cứng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô như muốn nuốt chửng. “Cởi áo ra, con. Làm bố sướng trước khi thằng Mít dậy,” ông ra lệnh, giọng lạnh lùng nhưng đầy dục vọng.
Vân run rẩy, lùi lại, tay ôm lấy ngực: “Bố… đừng… con xin bố… cu Mít sẽ thấy…” Giọng cô lạc đi, nước mắt chực trào. Nhưng ông Mạnh tiến tới, nắm tóc cô, kéo mạnh xuống sàn gạch lạnh lẽo. “Mày thích mà, giả vờ gì? Không ngoan, tao cho thằng bé xem clip mày rên đêm qua!” Ông cười khẩy, lấy điện thoại từ túi quần, mở một đoạn video quay cảnh Vân quỳ ngậm “cậu nhỏ” ông, tiếng rên khe khẽ vang lên từ loa.
Vân hoảng loạn, nước mắt lăn dài: “Bố… không… con xin bố… đừng cho Mít biết…” Cô quỳ xuống, van xin, nhưng ông Mạnh chỉ cười, ép cô ngậm “cậu nhỏ”. “Mút đi, con. Làm bố sướng, thì tao không cho thằng bé xem!” Vân nghẹn ngào, lưỡi liếm dọc thân, mút nhẹ, cố làm nhanh để kết thúc. Nhưng ông ấn đầu cô, ép cô ngậm sâu, khiến cô nghẹt thở. “Ư… mày giỏi thật, con…” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh, mỗi cú đẩy như muốn xé toạc cổ họng cô.
Vân ho khan, nước mắt thấm ướt sàn, nhưng ông Mạnh không dừng lại. Ông bóp ngực cô qua lớp áo, xé toạc nút áo, để lộ bầu ngực trắng ngần. “Ngực mày căng thế này… tao mê quá!” Ông ngậm mút núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cơ thể cô lại phản ứng, khoái cảm không mong muốn trỗi dậy. Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mình là mẹ của Mít… sao mình lại thế này…”
Ông Mạnh kéo cô đứng dậy, đẩy cô dựa vào tường gạch ẩm ướt, cưỡng hôn kiểu Pháp, lưỡi thô bạo xâm chiếm miệng cô. “Mày rên thế này mà bảo đừng? Con điếm nhỏ!” Ông luồn tay vào váy, kích thích vùng kín, khiến cô run rẩy, rên: “Ư… ư… sướng…” dù nước mắt lăn dài. Ông cười, ép cô dạng chân, xâm nhập ở tư thế đứng, nắc mạnh. “Chặt vãi… mày làm tao sướng chết!” Ông rên, mỗi cú nắc như muốn nghiền nát cơ thể cô.
Vân cắn môi, cố không rên to, sợ cu Mít tỉnh giấc. Nhưng khoái cảm khiến cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” Cô ôm mặt, khóc nức nở, nghĩ: “Mình không còn là con người… mình là con thú…” Ông Mạnh xuất trong cô, hơi thở nặng nhọc, ra lệnh: “Nuốt hết, liếm sạch!” Ông đẩy “cậu nhỏ” vào miệng cô, ép cô mút sạch. Vân nuốt, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô làm theo, sợ ông thực hiện lời đe dọa.
Ông Mạnh vỗ má cô, cười: “Ngoan lắm, con. Giờ đi làm bữa sáng đi, đừng để thằng Mít nghi!” Ông rời nhà tắm, để lại Vân ngồi bệt dưới sàn, váy áo xộc xệch, cơ thể đau nhức. Cô ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Mình không còn là mẹ nữa… mình chỉ là món đồ chơi của bố…”
Vân lê bước ra bếp, cố gắng làm bữa sáng như không có chuyện gì. Cô nấu cháo, thái rau, nhưng đôi tay run rẩy, ánh mắt trống rỗng. Cu Mít tỉnh dậy, chạy ra bếp, ôm chân cô: “Mẹ, con đói! Cháo xong chưa?” Vân mỉm cười gượng gạo, xoa đầu con: “Xong rồi, con. Ngồi xuống ăn đi.” Nhưng mỗi lời nói như dao cắt vào tim cô, cô nghĩ: “Mít… mẹ xin lỗi… mẹ không xứng làm mẹ con…”
Ông Mạnh bước vào bếp, ngồi xuống bàn, ánh mắt hau háu nhìn Vân. Cu Mít ngồi bên cạnh, vô tư ăn cháo, không nhận ra không khí căng thẳng. Ông Mạnh cố ý làm rơi chiếc thìa, cười: “Vân, nhặt lên cho bố!” Vân cúi xuống dưới gầm bàn, tim đập thình thịch, biết ông đang âm mưu gì. Ông kéo khóa quần, để lộ “cậu nhỏ”, thì thầm: “Mút đi, con. Làm bố sướng, ngay bây giờ!”
Vân hoảng loạn, nhìn cu Mít đang ăn, giọng run: “Bố… không… Mít ở đây…” Nhưng ông Mạnh cười khẩy: “Mày muốn tao mở clip cho thằng bé xem không?” Vân run rẩy, quỳ dưới gầm bàn, ngậm “cậu nhỏ”, mút nhẹ, lưỡi liếm dọc thân. Ông rên khẽ: “Ư… mày giỏi… sướng vãi…” Ông giữ giọng bình thường, nói với cu Mít: “Ăn nhanh đi, con. Cháo ngon không?”
Cu Mít cười: “Ngon lắm, bố! Mẹ nấu ngon!” Vân khóc thầm, nước mắt thấm ướt sàn, nhưng cô không dám dừng lại. Cô mút sâu, lưỡi liếm mạnh, cố làm nhanh để kết thúc. Ông Mạnh bóp ngực cô qua lớp áo, ngậm mút núm vú trong im lặng, khiến cô rên khẽ: “Ư… ư…” dù cố kìm nén. Khoái cảm khiến cô run rẩy, cô nghĩ: “Mít ở ngay đây… mình là mẹ tồi…”
Ông Mạnh xuất vào miệng cô, ra lệnh: “Nuốt hết, liếm sạch!” Vân nuốt, mút sạch, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô làm theo, sợ ông làm điều tồi tệ hơn. Ông kéo cô đứng dậy, vỗ má cô: “Ngoan lắm, con. Giờ dọn bàn đi!” Vân lê bước ra bếp, cơ thể run rẩy, ánh mắt trống rỗng.
Cu Mít ăn xong, chạy ra sân chơi, vô tư cười đùa. Vân nhìn con, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Mít… mẹ không bảo vệ được con… mẹ không xứng làm mẹ…” Ông Mạnh ngồi nhấp cà phê, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé sợ càng ngoan… sướng vãi. Có thằng Mít ở đây càng kích thích!”
Bà Lan, từ phòng bên, nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ bếp, nhưng bà không dám ra. Bà ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Mình biết hết… nhưng mình bất lực… Vân, mẹ xin lỗi con…”
Vân dọn dẹp bếp, cố mỉm cười với cu Mít khi cậu chạy vào ôm cô: “Mẹ, con đi chơi nhé!” Cô gật đầu, xoa đầu con, nhưng lòng cô như chết lặng. Cô nhìn vào gương trong bếp, không nhận ra chính mình, nghĩ: “Mình đã rơi sâu hơn vào địa ngục… Mít là lý do mình chịu đựng, nhưng mình không còn xứng với con…” Ông Mạnh ngồi ngoài sân, châm điếu thuốc, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này là của tao… tao sẽ chơi nó mỗi ngày!” Không gian sáng sớm yên bình, nhưng đối với Vân, mỗi giây phút đều là một cơn ác mộng không hồi kết.

Chương 7: Dưới lớp mặt nạ của người chồng

Sáng sớm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn sương mù, chiếu lên căn nhà gỗ cũ kỹ, nơi mùi rượu và thuốc lá vẫn vương vấn từ những đêm kinh hoàng. Vân, sau một buổi sáng nhục nhã trong nhà tắm và dưới gầm bàn, lê bước chuẩn bị bữa sáng, cơ thể đau nhức, tâm trí tan nát. Cu Mít, cậu con trai 5 tuổi, vô tư chơi ngoài sân, không nhận ra những bí mật đen tối trong gia đình. Bà Lan, mẹ của Vân, nằm liệt trên giường, ánh mắt nghi ngờ nhưng bất lực trước sức khỏe suy yếu. Ông Mạnh, người cha nuôi tàn nhẫn, trở về phòng ngủ sau khi hành hạ Vân, mang theo nụ cười giả tạo của một người chồng tận tụy. Nhưng đằng sau lớp mặt nạ đó, ông tiếp tục âm mưu kiểm soát và lợi dụng Vân, nghĩ về cô ngay cả khi làm tình với vợ.
Vân đứng trong bếp, đôi tay run rẩy nhặt rau, cố gắng giữ vẻ bình thường dù cơ thể cô đau nhức sau những lần bị ông Mạnh xâm phạm. Áo dài tay che kín những vết bầm trên cánh tay, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, như một con búp bê bị rút hết linh hồn. Tiếng cười của cu Mít vang lên từ ngoài sân, khiến cô mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng, cô nghĩ: “Mít… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…”
Trong phòng ngủ, bà Lan nằm trên giường, đôi mắt mờ đục nhìn lên trần nhà. Bà nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ nhà tắm sáng sớm, và dù không muốn tin, bà nghi ngờ ông Mạnh đang làm điều gì đó với Vân. Khi ông Mạnh bước vào phòng, mang theo mùi rượu nồng nặc, bà Lan cố ngồi dậy, giọng yếu ớt nhưng sắc lạnh: “Ông đi đâu cả đêm? Tôi nghe tiếng con Vân khóc.” Bà nhìn thẳng vào mắt ông, hy vọng tìm thấy chút chân thật.
Ông Mạnh cười lớn, ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ tay bà Lan: “Bà lo gì, con bé vụng về làm vỡ bát. Để tao làm bà vui, quên chuyện vớ vẩn đi.” Ông cúi xuống, cưỡng hôn bà Lan kiểu Pháp, lưỡi thô bạo xâm chiếm miệng bà, nhưng trong đầu ông, hình ảnh Vân quỳ trong nhà tắm hiện lên rõ mồn một. Bà Lan rên khẽ, không phải vì khoái cảm, mà vì nhẫn nhục, nghĩ: “Ông ấy giấu gì đó… nhưng tôi làm gì được với cơ thể này…”
Ông Mạnh xé áo ngủ của bà Lan, để lộ làn da nhăn nheo và bầu ngực chảy xệ. Ông ngậm mút núm vú, bóp mạnh, thì thầm: “Bà vẫn ngon, nhưng không bằng con Vân…” Ông nghĩ đến Vân, tưởng tượng cô đang rên dưới thân mình. Ông xâm nhập bà Lan ở tư thế truyền thống, nắc mạnh, rên: “Ư… sướng quá…” Nhưng trong đầu, ông chỉ thấy Vân, cơ thể trẻ trung, làn da trắng ngần, và tiếng rên khe khẽ của cô. Bà Lan rên khẽ, cố đáp ứng, nhưng ánh mắt bà đầy nghi ngờ: “Ông ấy không thật lòng… ông ấy đang nghĩ đến ai…”
Sau khi đạt đỉnh, ông Mạnh xuất trong bà Lan, thở hổn hển, nhưng ánh mắt ông vẫn lạnh lùng. Ông nằm xuống, vỗ vai bà: “Nghỉ đi, bà. Đừng nghĩ lung tung.” Bà Lan quay mặt đi, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Tôi biết ông đang làm gì… nhưng tôi bất lực… Vân, mẹ xin lỗi con…”
Ông Mạnh rời phòng ngủ, bước ra bếp, nơi Vân đang rửa bát. Ông đứng sau lưng cô, ánh mắt hau háu nhìn cơ thể cô qua lớp áo mỏng. “Vân, mặc đồng phục cấp ba vào. Mày mặc thế này làm tao hứng lắm,” ông thì thầm, giọng đầy dục vọng. Vân giật mình, con dao suýt rơi khỏi tay, cô quay lại, run rẩy: “Bố… mẹ sẽ nghe… con xin bố…” Nhưng ông Mạnh nắm tay cô, kéo cô vào góc bếp, nơi ánh sáng mờ mờ không ai nhìn thấy.
“Im mồm, con. Mày muốn mẹ mày biết mày là điếm không?” Ông cười khẩy, ép cô quỳ xuống, cởi quần, để lộ “cậu nhỏ” cương cứng. “Mút đi, làm bố sướng!” Vân khóc, nước mắt lăn dài, nhưng cô không dám chống cự. Cô ngậm “cậu nhỏ”, mút nhẹ, lưỡi liếm dọc thân, cố làm nhanh để kết thúc. Ông ấn đầu cô, ép cô ngậm sâu, khiến cô nghẹt thở. “Ư… mày làm tao sướng chết, con!” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh.
Vân ho khan, nhưng ông Mạnh không dừng lại. Ông kéo cô đứng dậy, xé áo cô, để lộ bầu ngực căng tròn. “Ngực mày đẹp vãi… tao mê quá!” Ông ngậm mút núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cơ thể cô lại phản ứng, khoái cảm trỗi dậy. Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mẹ ở ngay phòng bên… mình là con gái tồi…”
Ông Mạnh cưỡng hôn cô kiểu Pháp, lưỡi xâm chiếm miệng cô, tay luồn vào váy, kích thích vùng kín. “Mày ướt thế này mà bảo đừng? Con điếm nhỏ!” Ông vét máng, lưỡi liếm vùng kín cô, khiến cô run rẩy, rên: “Ư… ư… sướng…” dù nước mắt lăn dài. Ông kéo cô dựa vào bàn bếp, xâm nhập ở tư thế doggy, nắc mạnh. “Chặt vãi… mày sinh ra để làm tao sướng!” Ông rên, bóp ngực cô, ngậm mút núm vú, thì thầm: “Mày thích tao làm thế này, đúng không?”
Vân cắn môi, cố không rên to, sợ bà Lan nghe thấy. Nhưng khoái cảm khiến cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” Cô ôm mặt, khóc nức nở, nghĩ: “Mình không còn là con người… mình là món đồ chơi của bố…” Ông Mạnh xuất trong cô, hơi thở nặng nhọc, ra lệnh: “Liếm sạch, con!” Ông đẩy “cậu nhỏ” vào miệng cô, ép cô mút sạch. Vân nuốt, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô làm theo, sợ ông làm điều tồi tệ hơn.
Ông Mạnh vỗ má cô, cười: “Ngoan lắm, con. Mày là của bố, hiểu chưa?” Ông rời bếp, để lại Vân ngồi bệt dưới sàn, váy áo xộc xệch, cơ thể đau nhức. Cô ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Mẹ… con xin lỗi… con không còn là con gái mẹ nữa…”
Bà Lan, từ phòng ngủ, nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ bếp, nhưng bà không dám ra. Bà ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Tôi biết ông ấy làm gì với Vân… nhưng tôi bất lực… tôi là mẹ tồi…” Bà cố ngồi dậy, nhưng đôi chân liệt khiến bà ngã xuống giường, nước mắt thấm ướt gối.
Cu Mít chạy vào bếp, ôm chân Vân: “Mẹ, con đói! Mẹ nấu gì ngon cho con ăn đi!” Vân mỉm cười gượng gạo, xoa đầu con: “Mẹ nấu cháo cho con, ngoan nào.” Cô đứng dậy, lê bước chuẩn bị bữa trưa, nhưng mỗi cử động đều như dao cắt vào tim. Cô nghĩ: “Mít… mẹ phải chịu đựng vì con… nhưng mẹ không còn xứng với con…”
Ông Mạnh ngồi ngoài sân, nhấp cà phê, châm điếu thuốc, ánh mắt mãn nguyện. Ông nghĩ: “Bà Lan chẳng làm gì được. Con Vân là của tao… nó ngon hơn mẹ nó gấp vạn lần!” Ông mỉm cười, tưởng tượng những lần tiếp theo sẽ hành hạ Vân, khoái cảm tăng lên khi nghĩ đến sự kiểm soát tuyệt đối.
Vân, trong khi nấu ăn, nhìn ra sân, thấy cu Mít chơi đùa vô tư. Cô nghĩ: “Mít… mẹ sẽ không để con biết sự thật… dù mẹ phải trả giá bằng cả cuộc đời…” Nhưng sâu trong lòng, cô biết mình đang rơi sâu hơn vào vực thẳm, và lớp mặt nạ gia đình của ông Mạnh chỉ khiến mọi thứ thêm tàn nhẫn.
Vân tiếp tục công việc nhà, cơ thể đau nhức, ánh mắt trống rỗng. Cô mặc đồng phục cấp ba như ông Mạnh yêu cầu, biết rằng ông sẽ tiếp tục hành hạ cô vào tối nay. Bà Lan nằm trong phòng, ánh mắt nghi ngờ ngày càng lớn, nhưng bà bất lực, nghĩ: “Vân… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…” Ông Mạnh trở lại phòng ngủ, nằm cạnh bà Lan, giả vờ ngủ, nhưng ánh mắt ông vẫn cháy bỏng dục vọng, nghĩ: “Con bé ngon thế này… tao sẽ chơi nó mỗi ngày!” Không gian căn nhà yên tĩnh, nhưng dưới lớp mặt nạ của một gia đình bình thường, những bí mật đen tối đang nuốt chửng linh hồn của Vân.

Chương 8: Vòng xoáy dục vọng buổi trưa

Buổi trưa, ánh nắng gay gắt xuyên qua mái nhà gỗ, làm nóng bức căn nhà nhỏ nơi Vân đang sống trong cơn ác mộng không hồi kết. Sau những lần bị ông Mạnh hành hạ trong đêm và sáng sớm, Vân cố kéo dài thời gian đi chợ để tránh mặt ông, nhưng cô biết không thể trốn mãi. Cơ thể cô đau nhức, tâm trí tan nát, nhưng cô vẫn phải làm việc nhà, che giấu nỗi đau trước cu Mít và bà Lan. Ông Mạnh, với ánh mắt hau háu và dục vọng không bao giờ nguôi, đợi cô trong phòng khách, ra lệnh cô không được mặc đồ lót để thỏa mãn ý thích bệnh hoạn của ông. Không gian nhà nóng bức, mùi mồ hôi và thuốc lá từ ông Mạnh tràn ngập, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, nơi Vân bị đẩy vào vòng xoáy dục vọng không lối thoát.
Vân lê bước về nhà, chiếc giỏ chợ nặng trĩu trên tay, nhưng tâm trí cô còn nặng nề hơn. Cô cố tình đi chậm, dừng lại ở vài hàng quán ven đường, hy vọng ông Mạnh sẽ ra ngoài trước khi cô về. Nhưng khi bước vào sân, cô thấy ông ngồi ở phòng khách, chân gác lên bàn, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô. “Vân, mày đi đâu lâu thế? Lại đây, bố chờ mày cả buổi!” Giọng ông khàn khàn, mang theo sự đe dọa quen thuộc.
Vân run rẩy, đặt giỏ chợ xuống, giọng nhỏ: “Bố… con… con đi chợ lâu vì đông người…” Cô lùi lại, nhưng ông Mạnh đứng dậy, tiến tới, nắm cổ tay cô kéo vào nhà. “Đừng nói nhảm. Tao bảo mày không mặc đồ lót, mày có nghe không?” Ông luồn tay vào váy cô, kiểm tra, rồi cười khẩy khi thấy cô làm theo lệnh. “Ngoan lắm, con. Không mặc đồ lót làm tao hứng vãi!”
Vân khóc, nước mắt lăn dài: “Bố… con xin bố… mẹ sẽ thấy… Mít sẽ thấy…” Nhưng ông Mạnh bịt miệng cô, đẩy cô dựa vào bàn bếp, thì thầm: “Im mồm, con điếm. Mày muốn tao mở clip cho cả nhà xem không?” Ông lấy điện thoại, mở đoạn video quay cảnh Vân rên dưới thân ông trong nhà tắm, tiếng rên khe khẽ vang lên từ loa.
Vân hoảng loạn, lắc đầu: “Không… bố… con xin bố… con sẽ ngoan…” Cô quỳ xuống, van xin, nhưng ông Mạnh cười, cởi quần, để lộ “cậu nhỏ” cương cứng. “Mút đi, con. Làm bố sướng ngay bây giờ!” Vân nghẹn ngào, ngậm “cậu nhỏ”, mút nhẹ, lưỡi liếm dọc thân, cố làm nhanh để kết thúc. Ông ấn đầu cô, ép cô ngậm sâu, khiến cô nghẹt thở. “Ư… mày giỏi… sướng vãi…” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh.
Ông Mạnh kéo cô đứng dậy, xé áo cô, để lộ bầu ngực căng tròn. “Ngực mày đẹp thế này… tao mê quá!” Ông ngậm mút núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cơ thể cô lại phản ứng, khoái cảm trỗi dậy. Ông cưỡng hôn cô kiểu Pháp, lưỡi xâm chiếm miệng cô, tay luồn vào váy, kích thích vùng kín. “Mày ướt thế này mà bảo đừng? Con điếm nhỏ!” Ông vét máng, lưỡi liếm vùng kín cô, khiến cô run rẩy, rên: “Ư… ư… sướng…” dù nước mắt lăn dài.
Ông đẩy cô dựa vào bàn bếp, xâm nhập ở tư thế đứng, nắc mạnh. “Chặt vãi… mày làm tao sướng chết!” Ông rên, bóp ngực cô, ngậm mút núm vú, thì thầm: “Mày thích tao làm thế này, đúng không?” Vân cắn môi, cố không rên to, sợ bà Lan hoặc cu Mít nghe thấy. Nhưng khoái cảm khiến cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” Cô ôm mặt, khóc nức nở, nghĩ: “Mình không còn là con người… mình là món đồ chơi của bố…”
Ông Mạnh xuất trong cô, hơi thở nặng nhọc, ra lệnh: “Liếm sạch, con!” Ông đẩy “cậu nhỏ” vào miệng cô, ép cô mút sạch. Vân nuốt, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô làm theo, sợ ông làm điều tồi tệ hơn. Ông vỗ má cô, cười: “Ngoan lắm, con. Giờ qua phòng khách, bố chưa xong đâu!”
Vân lê bước theo ông Mạnh ra phòng khách, nơi ánh nắng trưa chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật cơ thể cô qua lớp váy mỏng. Cu Mít đang chơi ngoài sân, tiếng cười vô tư của cậu như dao cắt vào tim Vân. Ông Mạnh ngồi xuống ghế, kéo cô ngồi lên đùi, cưỡng hôn kiểu Pháp, lưỡi xâm chiếm miệng cô. “Mày ngon thế này… tao muốn chơi mày cả ngày!” Ông thì thầm, tay bóp ngực cô, ngậm mút núm vú qua lớp váy.
Vân run rẩy, cầu xin: “Bố… Mít ở ngoài… con xin bố…” Nhưng ông Mạnh cười khẩy: “Thằng bé không thấy đâu. Mút cho bố, ngay đây!” Ông ép cô quỳ, ngậm “cậu nhỏ”, mút sâu, lưỡi liếm dọc thân, liếm cả lỗ hậu theo lệnh ông. “Ư… mày làm tao sướng chết, con!” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh. Ông xuất vào miệng cô, ra lệnh: “Nuốt hết!” Vân nuốt, mút sạch, nước mắt thấm ướt sàn.
Ông kéo cô nằm lên ghế, thực hiện tư thế 69, lưỡi ông liếm vùng kín cô, cô ngậm “cậu nhỏ” ông, cả hai rên rỉ. Vân lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” dù ghê tởm chính mình. Ông Mạnh cười: “Mày nghiện rồi, đúng không? Con điếm nhỏ!” Ông xâm nhập cô ở tư thế cưỡi ngựa, nắc mạnh, khiến cô rên liên tục: “Ư… ư… sướng…” Cô nghĩ: “Mình kiệt sức rồi… nhưng sao cơ thể mình lại thế này…”
Ông Mạnh chưa dừng lại, kéo cô vào nhà vệ sinh, nơi không gian chật hẹp, mùi xà phòng và mồ hôi trộn lẫn. Ông đẩy cô dựa vào tường, cưỡng hôn kiểu Pháp, tay bóp ngực cô. “Mày là của tao, ở đâu tao cũng làm được!” Ông xâm nhập ở tư thế đứng, nắc mạnh, khiến cô rên: “Ư… ư… sướng…” Ông ngậm mút núm vú, bóp ngực, thì thầm: “Mày ngon vãi… tao muốn chơi mày cả đời!”
Vân kiệt sức, chân run rẩy, nhưng khoái cảm khiến cô không thể dừng lại. Cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” nhưng nước mắt lăn dài, nghĩ: “Mình không thể thoát… mình chỉ là món đồ chơi…” Ông Mạnh xuất trong cô, ra lệnh: “Liếm sạch!” Vân mút sạch “cậu nhỏ”, cơ thể run rẩy, gần như ngã quỵ.
Ông Mạnh kéo cô ra hàng lang, nơi ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu lên cơ thể cô. Ông ép cô cúi xuống, xâm nhập từ phía sau, nắc mạnh. “Mày là của tao, ở đâu tao cũng làm được!” Ông rên, bóp ngực cô, ngậm mút núm vú, khiến cô rên: “Ư… ư… sướng…” Cô kiệt sức, chân run rẩy, nhưng khoái cảm khiến cô lên đỉnh lần nữa, rên to: “A… ư… sướng quá…”
Ông Mạnh xuất trong cô, cười: “Ngoan lắm, con. Mày sinh ra để làm tao sướng!” Ông vỗ má cô, để lại cô ngã khuỵu trong hàng lang, váy áo xộc xệch, cơ thể đau nhức. Cô ôm mặt, khóc thầm, nghĩ: “Mình không còn là con người… mình chỉ là món đồ chơi…”
Bà Lan, từ phòng ngủ, nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ khắp nhà, nhưng bà bất lực, nghĩ: “Vân… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…” Cu Mít chạy vào nhà, ôm chân Vân: “Mẹ, con đói! Mẹ nấu gì cho con ăn đi!” Vân mỉm cười gượng gạo, xoa đầu con: “Mẹ nấu ngay, con ngoan nào.” Cô lê bước vào bếp, nhưng mỗi cử động đều như dao cắt vào tim.
Ông Mạnh ngồi trong phòng khách, châm điếu thuốc, ánh mắt mãn nguyện. Ông nghĩ: “Con bé này sinh ra để làm tao sướng… tao sẽ chơi nó mỗi ngày!” Ông mỉm cười, tưởng tượng những lần tiếp theo, khoái cảm tăng lên khi nghĩ đến sự kiệt sức của Vân.
Vân ngã khuỵu trong nhà vệ sinh, nhìn vào gương, không nhận ra chính mình. Gương mặt cô tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, như một con búp bê bị phá hủy. Cô nghĩ: “Mình đã rơi quá sâu… không còn đường thoát…” Cô mặc lại váy, lê bước vào bếp, chuẩn bị bữa trưa, nhưng mỗi cử động đều như xé toạc cơ thể cô. Ông Mạnh ngồi ngoài phòng khách, nhấp cà phê, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé ngon thế này… tao sẽ giữ nó mãi!” Không gian trưa yên tĩnh, nhưng đối với Vân, mỗi giây phút đều là một vòng xoáy dục vọng không lối thoát, nuốt chửng linh hồn cô.

Chương 9: Dưới sức nặng của khoái lạc

Đêm khuya, căn nhà gỗ chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió rít qua khe cửa. Vân, sau một ngày kiệt sức dưới sự hành hạ liên tục của ông Mạnh, trở về từ quán trà sữa nơi cô làm thêm. Cơ thể cô đau nhức, tâm trí tan nát, nhưng sâu trong cô, một cảm giác ham muốn mãnh liệt bắt đầu trỗi dậy, khiến cô ghê tởm chính mình. Trong nhà vệ sinh của quán, cô đã tự thỏa mãn, dấu hiệu của sự nghiện khoái cảm mà cô không thể thừa nhận. Ông Mạnh, với dục vọng không bao giờ nguôi, đợi cô trong phòng, yêu cầu cô mặc váy ngủ mỏng manh, trong suốt, để thỏa mãn ý thích bệnh hoạn của ông. Không gian căn nhà ngột ngạt, mùi rượu và thuốc lá từ ông Mạnh tràn ngập, tạo nên một bầu không khí nơi Vân bị đẩy vào vực thẳm của khoái lạc và tủi nhục.
Vân lê bước vào nhà, đôi chân nặng trĩu sau ca làm dài ở quán trà sữa. Chiếc váy đồng phục dính mồ hôi, bám chặt vào cơ thể cô, làm nổi bật đường cong mà cô từng tự hào, nhưng giờ chỉ khiến cô cảm thấy như một món đồ chơi. Cô cố tránh ánh mắt của ông Mạnh, hy vọng ông đã ngủ, nhưng khi bước qua phòng khách, cô thấy ông ngồi đó, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, ánh mắt hau háu như một con thú săn mồi. “Vân, về rồi à? Mặc váy ngủ vào, cái mỏng nhất ấy. Mày mặc thế làm tao hứng lắm,” ông ra lệnh, giọng khàn khàn, đầy dục vọng.
Vân run rẩy, lùi lại, giọng nhỏ: “Bố… con mệt… để con nghỉ chút…” Nhưng ông Mạnh đứng dậy, tiến tới, nắm cổ tay cô kéo vào phòng. “Đừng nói nhảm, con. Mày nghiện rồi, đúng không? Tao thấy mắt mày sáng lên khi tao chạm mày!” Ông cười khẩy, lấy điện thoại, mở đoạn video quay cảnh Vân rên dưới thân ông trong nhà vệ sinh, tiếng rên to: “A… ư… sướng quá…” vang lên từ loa.
Vân hoảng loạn, nước mắt lăn dài: “Bố… không… con xin bố… đừng cho ai xem…” Cô quỳ xuống, van xin, nhưng ông Mạnh cười, kéo cô ngồi lên đùi, cưỡng hôn kiểu Pháp, lưỡi thô bạo xâm chiếm miệng cô. “Mày mặc thế này làm tao không chịu nổi, con ạ,” ông thì thầm, tay luồn vào váy ngủ mỏng, bóp ngực cô qua lớp vải trong suốt. “Ngực mày căng thế này… tao mê quá!”
Vân gượng gạo, cố đẩy tay ông ra: “Bố… con không muốn… con mệt lắm…” Nhưng cơ thể cô run rẩy, khoái cảm trỗi dậy, khiến cô ghê tởm chính mình. Ông Mạnh cười: “Mày nói không muốn, nhưng mày ướt rồi, đúng không? Con điếm nhỏ!” Ông xé váy ngủ, để lộ bầu ngực trắng ngần, ngậm mút núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…”
Ông ép cô quỳ, ngậm “cậu nhỏ”, mút sâu, lưỡi liếm dọc thân, liếm cả lỗ hậu theo lệnh ông. “Ư… mày làm tao sướng chết, con!” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh. Vân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, nhưng cô làm theo, không thể chống cự. Ông xuất vào miệng cô, ra lệnh: “Nuốt hết!” Vân nuốt, mút sạch, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô gượng gạo ôm ông, vuốt ve ông sau khi làm tình, như thể cố hòa nhập vào khoái cảm.
Ông Mạnh kéo cô vào phòng tắm, mở vòi sen, nước lạnh xối xuống cơ thể cô. “Tắm chung với bố, con. Mày bẩn lắm!” Ông cười, xoa bóp ngực cô dưới vòi sen, ngậm mút núm vú, khiến cô rên: “Ư… ư… sướng…” Ông cưỡng hôn cô kiểu Pháp, lưỡi xâm chiếm miệng cô, tay kích thích vùng kín. “Mày ướt thế này… mày nghiện tao rồi, đúng không?” Ông vét máng, lưỡi liếm vùng kín cô, khiến cô run rẩy, rên to: “A… ư… sướng quá…”
Ông đẩy cô dựa vào tường, xâm nhập ở tư thế đứng, nắc mạnh. “Chặt vãi… mày làm tao sướng chết!” Ông rên, bóp ngực cô, ngậm mút núm vú, thì thầm: “Mày thích tao làm thế này, đúng không?” Vân ôm chặt ông, rên to khi lên đỉnh: “A… ư… con sướng!” Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mình sa ngã rồi… nhưng cảm giác này lấp đầy mình…”
Họ trở lại phòng, ông kéo cô nằm lên giường, thực hiện tư thế 69, lưỡi ông liếm vùng kín cô, cô ngậm “cậu nhỏ” ông, cả hai rên rỉ. Vân lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” Ông Mạnh cười: “Mày nghiện rồi, đúng không? Con điếm nhỏ!” Ông xâm nhập cô ở tư thế truyền thống, nắc mạnh, khiến cô rên liên tục: “Ư… ư… sướng…” Cô gượng gạo ôm ông, vuốt ve ông, như thể chấp nhận khoái cảm.
Ông xuất trong cô, ra lệnh: “Liếm sạch!” Vân mút sạch “cậu nhỏ”, cơ thể run rẩy, nước mắt lăn dài. Cô ôm ông, nghĩ: “Mình đã mất hết… mình không còn là con người…” Ông Mạnh cười, vỗ má cô: “Ngoan lắm, con. Mày là của bố, hiểu chưa?” Ông nằm xuống, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé nghiện tao rồi… quá sướng!”
Bà Lan, từ phòng bên, nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ phòng Vân, nhưng bà bất lực, nghĩ: “Vân… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…” Bà ôm mặt, khóc thầm, nghi ngờ về ông Mạnh ngày càng lớn, nhưng cơ thể liệt khiến bà không thể làm gì.
Cu Mít ngủ say trong phòng nhỏ, vô tư không biết mẹ mình đang chịu đựng những gì. Vân nhìn về phía phòng con, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Mít… mẹ xin lỗi… mẹ không xứng làm mẹ con…” Cô mặc lại váy ngủ, lê bước ra bếp, chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, nhưng mỗi cử động đều như xé toạc cơ thể cô.
Ông Mạnh ngủ say, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này thuộc về tao… tao sẽ chơi nó mỗi ngày!” Ông mỉm cười, tưởng tượng những lần tiếp theo, khoái cảm tăng lên khi nghĩ đến sự phục tùng của Vân.
Vân ôm ông Mạnh, nước mắt lăn dài vì giằng xé. Cô nhìn vào gương trong phòng, không nhận ra chính mình, nghĩ: “Mình sa ngã rồi… nhưng cảm giác này lấp đầy mình…” Cô biết mình đang nghiện khoái cảm, nhưng lý trí vẫn đấu tranh, khiến cô càng thêm tủi nhục. Ông Mạnh ngủ say, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này hoàn toàn là của tao… không còn gì cản được.” Không gian đêm yên tĩnh, nhưng đối với Vân, mỗi giây phút đều là một cuộc chiến giữa lý trí và dục vọng, đẩy cô sâu hơn vào vực thẳm.

Chương 10: Rào cản cuối cùng

Đêm khuya, căn nhà gỗ chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ chiếc tivi trong phòng khách, nơi một bộ phim trên Netflix đang phát mà chẳng ai thực sự xem. Vân, sau một ngày làm việc tại quán trà sữa, trở về nhà với cơ thể mệt mỏi và tâm trí hỗn loạn. Ham muốn mãnh liệt trỗi dậy trong cô, một sự nghiện khoái cảm mà cô ghê tởm nhưng không thể cưỡng lại, khiến cô càng thêm tủi nhục. Ông Mạnh, với dục vọng không bao giờ nguôi, đợi cô trong phòng khách, yêu cầu cô mặc đồng phục cấp ba để thỏa mãn ý thích bệnh hoạn của ông. Không gian phòng khách mờ ảo, mùi rượu và thuốc lá từ ông Mạnh tràn ngập, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, nơi Vân bị đẩy vào vực thẳm cuối cùng của sự phục tùng và tan nát.
Vân lê bước vào nhà, chiếc váy đồng phục cấp ba từ thời đi học được cô mặc theo lệnh ông Mạnh, ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong mà cô từng tự hào nhưng giờ chỉ khiến cô cảm thấy như một món đồ chơi. Cô cố tránh ánh mắt của ông, hy vọng ông đã say và ngủ quên, nhưng khi bước vào phòng khách, cô thấy ông ngồi trên ghế sofa, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, ánh mắt hau háu như một con thú săn mồi. Trên tivi, một bộ phim lãng mạn đang phát, nhưng ông Mạnh không quan tâm. “Vân, lại đây. Xem phim với bố, Netflix & chill!” Ông cười khẩy, giọng khàn khàn, đầy dục vọng.
Vân run rẩy, lùi lại, giọng nhỏ: “Bố… con chỉ muốn nghỉ… đừng ép con…” Nhưng ông Mạnh đứng dậy, kéo cô ngồi lên đùi, cưỡng hôn kiểu Pháp, lưỡi thô bạo xâm chiếm miệng cô. “Xem phim với tao, nhưng mày biết tao muốn gì, đúng không?” Ông thì thầm, tay luồn vào váy, kích thích vùng kín cô qua lớp vải mỏng. “Mày mặc đồng phục thế này làm tao nhớ ngày xưa, con ạ. Ngon vãi!”
Vân gượng gạo, cố đẩy tay ông ra: “Bố… con mệt… con xin bố…” Nhưng cơ thể cô run rẩy, khoái cảm trỗi dậy, khiến cô ghê tởm chính mình. Ông Mạnh cười: “Mày nói mệt, nhưng mày ướt rồi, đúng không? Con điếm nhỏ!” Ông xé váy cô, để lộ bầu ngực trắng ngần, ngậm mút núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên khẽ: “Ư… đừng… bố…” Dù cố kìm nén, cô lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…”
Ông ép cô quỳ, ngậm “cậu nhỏ”, mút sâu, lưỡi liếm dọc thân, liếm cả lỗ hậu theo lệnh ông. “Ư… mày làm tao sướng chết, con!” Ông rên, nắm tóc cô, đẩy mạnh. Vân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, nhưng cô làm theo, không thể chống cự. Ông xuất vào miệng cô, ra lệnh: “Nuốt hết!” Vân nuốt, mút sạch, vị đắng khiến cô muốn nôn, nhưng cô gượng gạo ôm ông, vuốt ve ông, như thể chấp nhận khoái cảm.
Ông Mạnh kéo cô nằm lên sofa, thực hiện tư thế 69, lưỡi ông liếm vùng kín cô, cô ngậm “cậu nhỏ” ông, cả hai rên rỉ. Vân lên đỉnh, rên to: “A… ư… sướng quá…” Ông Mạnh cười: “Mày nghiện rồi, đúng không? Con điếm nhỏ!” Ông xâm nhập cô ở tư thế cưỡi ngựa, nắc mạnh, khiến cô rên liên tục: “Ư… ư… sướng…” Ông lấy túi khoai tây chiên trên bàn, ép cô mớm cho ông bằng miệng trong khi nắc. “Ư… vừa ăn vừa làm, sướng vãi!” Ông rên, cắn khoai tây từ miệng cô, lưỡi lại xâm chiếm miệng cô trong nụ hôn kiểu Pháp.
Vân rên to: “A… ư… con sướng!” Cô ghê tởm chính mình, nghĩ: “Mình sa ngã rồi… nhưng cảm giác này lấp đầy mình…” Ông Mạnh xuất trong cô, ra lệnh: “Liếm sạch!” Vân mút sạch “cậu nhỏ”, cơ thể run rẩy, nước mắt lăn dài. Ông kéo cô đứng dậy, dẫn vào phòng tắm, mở vòi sen, nước lạnh xối xuống cơ thể cô. “Tắm chung với bố, con. Mày bẩn lắm!” Ông cười, xoa bóp ngực cô dưới vòi sen, ngậm mút núm vú, khiến cô rên: “Ư… ư… sướng…”
Ông cưỡng hôn cô kiểu Pháp, tay kích thích vùng kín, vét máng, lưỡi liếm vùng kín cô, khiến cô run rẩy, rên to: “A… ư… sướng quá…” Ông đẩy cô dựa vào tường, xâm nhập ở tư thế đứng, nắc mạnh. “Chặt vãi… mày làm tao sướng chết!” Ông rên, bóp ngực cô, ngậm mút núm vú, thì thầm: “Mày là của tao hoàn toàn, đúng không?” Vân ôm chặt ông, rên to khi lên đỉnh: “A… ư… con sướng!” Cô nghĩ: “Mình đã mất hết… mình không còn là con người…”
Ông Mạnh chưa dừng lại, kéo cô ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng khách. Ông đẩy cô dựa vào tường, thì thầm: “Tao muốn lỗ hậu của mày, con. Mày là của tao hoàn toàn!” Vân hoảng loạn, lắc đầu: “Bố… không… con xin bố… chỗ đó không được…” Nhưng ông Mạnh cười khẩy, ép cô cúi xuống, dùng ngón tay kích thích lỗ hậu cô, khiến cô run rẩy. “Mày sẽ thích, con. Đừng chống cự!” Ông xâm nhập lỗ hậu cô, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, khiến cô hét lên vì đau: “A… đau… đừng… bố…”
Nhưng khoái cảm lạ lẫm khiến cô rên: “Ư… ư… sướng…” Cô cắn môi, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Mình đã mất rào cản cuối cùng… mình không còn gì nữa…” Ông Mạnh nắc mạnh, rên: “Chặt vãi… mày ngon quá, con!” Ông xuất vào lỗ hậu cô, ra lệnh: “Mày là của tao, hiểu chưa?” Vân gật đầu, nước mắt thấm ướt sàn, cơ thể run rẩy.
Ông kéo cô nằm lên sofa, ôm cô, nắn bóp ngực cô, thì thầm: “Mày ngoan lắm, con. Từ nay, mày là của bố mãi mãi.” Vân không đáp, chỉ khóc thầm, nghĩ: “Mình đã rơi vào chuỗi ngày tăm tối… không còn đường thoát…” Ông Mạnh cười, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này hoàn toàn là của tao… không còn gì cản được.”
Bà Lan, từ phòng bên, nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ phòng khách, nhưng bà bất lực, nghĩ: “Vân… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…” Bà ôm mặt, khóc thầm, nghi ngờ về ông Mạnh ngày càng lớn, nhưng cơ thể liệt khiến bà không thể làm gì.
Cu Mít ngủ say trong phòng nhỏ, vô tư không biết mẹ mình đang chịu đựng những gì. Vân nhìn về phía phòng con, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Mít… mẹ xin lỗi… mẹ không xứng làm mẹ con…” Cô tự nhủ phải thoát ra, vì con trai, nhưng cô biết mình đã rơi quá sâu vào vực thẳm.
Ông Mạnh trở lại phòng khách, nhấp cà phê, châm điếu thuốc, ánh mắt mãn nguyện. Ông nghĩ: “Con bé ngon thế này… tao sẽ giữ nó mãi!” Ông mỉm cười, tưởng tượng những lần tiếp theo, khoái cảm tăng lên khi nghĩ đến sự phục tùng hoàn toàn của Vân.
Vân ngã khuỵu trong phòng tắm, nhìn vào gương, chỉ thấy một người phụ nữ tan nát. Gương mặt cô tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, như một con búp bê bị phá hủy. Cô nghĩ: “Mình đã mất hết… chỉ còn chuỗi ngày tăm tối này…” Cô mặc lại váy, lê bước vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, nhưng mỗi cử động đều như xé toạc cơ thể cô. Ông Mạnh ngồi ngoài phòng khách, ánh mắt mãn nguyện, nghĩ: “Con bé này là của tao mãi mãi!” Không gian đêm yên tĩnh, nhưng đối với Vân, mỗi giây phút đều là một cơn ác mộng không hồi kết, nuốt chửng linh hồn cô.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhà có con gái mới lớn - Chap 31

Ấn ký tình dục 2 - Continue

Thụ tinh cho con dâu - Chap 54 - Continue

Nghịch tử - Chap 11