Chồng tôi...
Mẹ mất bởi căn bệnh ung thư cổ tử cung di căn lúc tôi tròn 15, học lớp 8. Cái tuổi mọi thứ đều phải có mẹ chỉ dẫn và dặn dò. Tôi như ngây, như dại suốt ngày ở lì trong phòng. Mọi việc nhà đều do bố tôi làm hết. Buổi trưa ông tranh thủ về nhà lo cơm nước và giục tôi đi học kẻo ngủ quên. Ông cứ lầm lũi, kiệm lời từ khi mẹ tôi ra đi. Nhiều khi nhìn ông, tôi không cầm được nước mắt nhưng chẳng biết làm gì cho bố vui khi trong lòng tôi nỗi buồn mất mẹ chưa thể nguôi. Rồi tôi thành thiếu nữ 18 với đầy đủ tố chất người con gái trưởng thành. Mỗi khi tự ngắm mình trong gương, tôi tự thấy mình đẹp. Tôi giống y chang mẹ. Bố tôi còn rất trẻ so với tuổi 40. Khi còn mẹ, bố vui tính và hay trêu đùa để hai mẹ con cười vui. Mẹ tôi bị ung thư cắt dạ con nên chỉ có mình tôi nên hai người chiều chuộng tôi lắm. Nhưng bố tôi bảo mẹ: – Thương yêu, chiều con chứ đừng nuông. Phải dạy cho con những điều tỷ mỉ để nay mai còn phải tự lập… Mẹ tôi nghe theo. Nên mọi việc nội trợ mẹ tôi đều bắt tôi quan sát, học hỏi...