Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nghịch tử

Nghịch tử - Chap 17.3

Chap 17: Nỗi đau (Cont) Rồi giây phút không mong chờ đó cũng tới, nhẹ nhàng… Mong manh… Bác sĩ gọi mẹ tôi vào… Tôi ngồi trên ghế bên ngoài chờ đợi…. Tội lỗi… Giá như tôi mạnh mẽ hơn một chút, giá như tôi đủ can đảm để giữ lại đứa con đầu đời của tôi, dù nó là kết quả của mối tình oan nghiệt… Giá như tôi đủ kinh tế để lo cho mẹ con tôi một cuộc sống yên ấm ở một phương xa… 30 phút trôi qua mà ngỡ như một ngày dài đằng đẵng… Tôi nín thở chờ đợi…. Rồi giây phút ấy cũng qua mau, tôi vào phòng hồi sức ngồi cạnh mẹ. Mẹ nhắm mắt ngủ mê man do tác dụng của thuốc tê. Nhìn mẹ mệt mỏi trong bộ trang phục của bệnh viện mà lòng tôi đau như cắt. Đũng quần mẹ rải rác vài giọt máu còn sót lại của cuộc phẫu thuật giết người… Xung quanh giường bệnh là những người đàn bà khác cũng nằm như thế, kẻ thì khóc, kẻ thì mỉm cười… Xã hội loạn lạc… Rồi mẹ tôi cũng tỉnh, việc đầu tiên khi mẹ tỉnh là nắm chặt tay tôi, những giọt nước mắt chảy xuống nhưng những lần đầu tôi và mẹ vượt qua giới hạn mong manh… Có phải ...

Nghịch tử - Chap 17.2

Chap 17: Nỗi đau (Cont) Lên thành phố tôi và mẹ trải qua những giây phút chờ đợi mệt mỏi. Thai chưa đủ lớn nên chưa làm thủ thuật được, những ngày chờ đợi là những ngày căng thẳng. Tôi cũng không thể tập chung học hành, cứ lo lắng điều gì, nuối tiếc một điều gì đó vô hình không thể nói ra. Tôi vẫn ôm mẹ hàng đêm nhưng không quan hệ với mẹ nữa, chả còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đó. Tôi chỉ ôm mẹ vào lòng và xoa lên bụng mẹ, xoa lên đứa con mà tôi sắp phải rời bỏ, sắp phải tự tay giết bỏ giọt máu của mình... Định mệnh... Nỗi đau... Mẹ cũng không hỏi tại sao tôi không đòi quan hệ với mẹ, tiếng mẹ thở dài hàng đêm làm cho giấc ngủ thêm trằn trọc. Tôi vẫn mơ thấy ác mộng hàng đêm, vẫn là những giọt máu, những cảnh truy đuổi, những con quái vật, những cảnh dâm loạn... để khi giật mình tỉnh giấc tôi ướt sũng mồ hôi... Sợ... Mẹ nấu cơm chờ tôi về ăn hàng ngày, tôi cố tạo bầu không khí vui vẻ khi đối diện với mẹ hàng ngày nhưng tôi biết sâu thẳm trong mắt mẹ là những nỗi buồn khi mẹ sắp phải ...

Nghịch tử - Chap 17.1

Chap 17: Nỗi đau Tôi ôm mẹ vào lòng trong giấc ngủ mộng mị, giấc ngủ đến rất nhanh sau những ngày mệt mỏi. Tôi mơ, mơ một giấc mơ kì lạ, đúng hơn là ác mộng. Tôi thấy máu chảy khắp người, chảy ướt áo, cảm giác như thật làm tôi giật mình tinh giấc ngồi phắt dậy, mồ hôi đầm đìa, ướt hết lưng áo. Mẹ tôi vẫn nằm đó ngủ ngon lành sau những ngày mệt mỏi vì những dằn vặt những gì đã xảy ra. Tôi nhìn lên khuôn mặt mẹ thật phúc hậu, nét mệt mỏi không làm xấu đi khuôn mặt khả ái của mẹ. Mẹ không biết tôi đang ngắm nhìn mẹ, tôi nằm cạnh bên mẹ, đưa tay qua đầu mẹ làm cái gối cho mẹ ấm áp, mẹ rúc đầu vào ngực tôi, một tay nắm lấy tay tôi kéo để lên bụng. Mùi hương tóc của mẹ bay phảng phất qua mũi tôi ngào ngạt, tiếng mẹ thở đều đều.. Còn tôi bộn bề những nỗi lo... Giấc mơ ác mộng cứ hiện lên trong đầu làm tôi không tài nào ngủ tiếp được. Rồi cũng sáng, tôi mệt mỏi dọn dẹp nhà cửa trong khi mẹ tất bật bữa sáng. Tiếng mẹ nôn ọe trong nhà vệ sinh khiến tôi lo lắng thêm. - Mẹ nôn à? Tôi hỏi. - Ừ, mẹ ...

Nghịch tử - Chap 16.4

Chap 16: Định mệnh (Cont) Vậy đấy, mẹ đã rời đi như thế sau đêm đầy cảm xúc. Cảm xúc còn lại trong tôi bây giờ là một mớ hỗn độn tạp nham. Mẹ đi đâu được chứ? Tại sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong tôi. Tôi ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn lên bàn, nơi có que thử thai mẹ để gọn ghẽ, ngăn nắp như tính cách của mẹ vậy. Tôi nhìn ra cửa sổ, dòng người tấp nập qua lại, tôi mong một điều gì đó mong manh thôi, nhưng vô vọng... Tôi chạy ra đường như kẻ điên dại, đến những nơi mà mẹ có thể đến, những nơi tôi và mẹ từng ghé qua, từng kỉ niệm... Tôi ra bến xe tìm mẹ, tôi ra công viên nơi tôi và mẹ hẹn hò, tôi vào rạp chiếu phim nơi lần đầu tôi cho mẹ cảm giác hồi hộp... Nhưng.... Có phải là những thứ mong manh đều dể vỡ? Tôi mệt mỏi lê bước về phòng, bụng đói nhưng không muốn ăn gì, tâm trạng rối bời. Có lẽ mẹ về quê rồi, tôi tự nhủ. Tôi vội vàng ra bến xe bắt xe về ngay lúc ấy, bụng đói nhưng tôi không còn nghĩ được gì cả, đi và đi như kẻ mất hồn. Hình ảnh chiếc que thử thai trên bàn ám ả...

Nghịch tử - Chap 16.3

Chap 16: Định mệnh (Cont) Tôi im lặng trong giây lát rồi ngồi bệt xuống nền nhà. Mẹ tôi đứng như trời trồng không nói. Định mệnh! Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi? - Liệu có thật không mẹ? Mẹ thử chưa? Tôi nhìn vào mắt mẹ đong đầy lo lắng. - Mẹ chưa thử nhưng mẹ ít khi chậm kinh lắm. - Có khi nào do tâm lí, hay do đợt đi chơi với mọi người làm mẹ thay đổi sinh lí nên vậy? Tôi cố gắng tìm ra lý do để mong một sự thật nào đó nhỏ nhoi sót lại. - Mẹ không biết, chỉ có cách thử thôi. Nhưng mẹ biết rõ cơ thể mẹ mà, 99% là có rồi. Mẹ run run nhìn tôi trách móc. Tôi thấy sự lo sợ hiện lên trong khuôn mặt mẹ, mệt mỏi! Nghịch tử! - Con nhớ là con cho ra ngoài mà nhỉ? Tôi cố nhớ lại. - Không mà, con có bắn một ít vào, mẹ chủ quan quá... Mẹ lại rưng rức khóc... Lại mềm yếu như ngày đầu khi nghịch tử mới xảy ra... Tôi đứng dậy ôm mẹ vào lòng, an ủi mẹ. Mà an ủi gì chứ, dù sao thì mọi chuyện đã là định mệnh như tiêu đề của chap 16 này vậy. Mẹ gục đầu vào vai tôi thút thít như cô gái lần đầu ăn vụng rồi...

Nghịch tử - Chap 16.2

Chap 16: Định mệnh (Cont) Tôi làm gì có quyền ghen với họ chứ, dù sao thì mẹ tôi cũng còn trẻ, mà đàn ông thì háo sắc. Có người đàn ông nào thấy đàn bà đẹp lại không đong đưa ong bướm. Nhất là mẹ tôi, vừa trẻ đẹp, vừa khiêu gợi lại hiền dịu. Thực sự tôi khâm phục mẹ tôi, giữa bao sóng gió cuộc đời, giữa bao cám dỗ xã hội, bố tôi lại như thế bao năm mà mẹ tôi vẫn chung thủy. Đó là đức tính mà tôi sau này cứ đi tìm cho mình người con gái như thế.. Nhưng... Tôi nằm bên mẹ, cả hai nhìn lên trần khách sạn, không ai nói với ai... - Con ghen với họ à? Mẹ mở lời trước. - Con không rõ, nhưng con không muốn thấy ai chòng ghẹo mẹ. - Con ích kỉ quá. - Nhưng con chỉ muốn mẹ là của con, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. - Là sao? - Nghĩa là mẹ vừa là mẹ, vừa là bạn tình của con. - Thì vẫn vậy mà, mẹ vẫn là mẹ của con, điều đó không bao giờ thay đổi, vì mẹ sinh ra con. Con từ đây mà ra. Mẹ nói rồi đưa tay tôi vào bướm mẹ ươn ướt. Và từ lâu mẹ đã chung chăn gối với con... - Vì thế con ghen với họ, con không...

Nghịch tử - Chap 16.1

Chap 16: Định mệnh Lại một cái tết nữa qua thật nhanh, thời gian qua nhanh quá, mới ngày nào tôi còn chăm sóc mẹ khi mẹ mổ ruột thừa, mới ngày nào mẹ còn không ngại ngần khi thay quần áo trước mặt tôi, mới ngày nào hai mẹ con còn vô tư nô đùa trên giường… Vậy mà… Vậy mà giờ đây chỉ còn là kí ức… Tôi vẫn nhớ những kí ức ấy, đôi khi nhớ về nó khiến long tôi lâng lâng khó tả. Giờ đây, sự vô tư ấy không còn, tình cảm mẫu tử thiêng liêng dần xa thay vào đó là tình nghịch tử tội lỗi. Tôi ăn ở với mẹ bao nhiêu lần, làm chồng của mẹ bao nhiêu lần… không nhớ… Tôi xuất vào bướm mẹ bao nhiêu lần, bao lần mẹ khóc vì tôi, bao lần cô bé của mẹ khóc vì chú bé của tôi… không nhớ… Tôi rời xa mẹ sau mấy hôm tết ấy, mẹ không quên gói đồ ăn cho tôi mang đi. Và tôi cũng không quên ôm hôn mẹ như đôi tình nhân sắp xa nhau… lưu luyến…! Tôi biết mẹ buồn, tôi biết mẹ khóc sau khi tôi đi nhiều. Tôi biết mẹ nhớ tôi. Tôi biết mẹ ăn năn hối hận, mẹ dằn vặt… Có người mẹ nào lại banh chỗ sâu kín của mình ra cho con m...

Nghịch tử - Chap 15.2

Chap 15: CHẮC AI ĐÓ SẼ VỀ Tôi đã nghi ngờ mẹ thế đấy, vì sự nghi ngờ mông muội của tôi mà làm cô bé của mẹ đau rát, mẹ tổn thương. Giao thừa năm nào và năm nay vẫn thế, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn hai con người ấy, vẫn hoàn cảnh ấy, và.. vẫn trần truồng bên nhau… Tội lỗi… Sáng mồng 1, tôi dậy sớm, tôi sợ dông cả năm nên dậy sớm hơn thường lệ. Mẹ tôi cũng vậy, còn dậy sớm hơn tôi, đang loay hoay dưới bếp làm đồ cúng. Tôi lại gần ôm mẹ từ sau nhõng nhẽo: - Con nhớ mẹ quá. - Này, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như con nít thế. Mau vệ sinh rồi chuẩn bị ăn cơm. - Hôm nay mình đi đâu hả mẻ? Tôi hỏi. - Sáng mẹ con mình ở nhà, chiều qua hang xóm. - Thế mai? - Mai về quê ngoại con à. - Thích quá. Tôi reo lên rồi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Vết tích của cuộc giao hoan đêm qua còn vương vấn đâu đây, ngay chỗ này, ngay chố chú bé còn xót lại. Những mảng trắng sinh dục còn đọng lại, nước nhờn của mẹ tạo thành, những mảng tinh dịch kết lại trên đám long mu xào xạc. Có lẽ cố bé của mẹ cũng vậy, chan chứa nh...