Chương 24: Đoạn kết của một bi kịch
Mùa thu năm 2002, khi đang ở San Jose, tôi được tin bà quả phụ Đại tá Mạnh vừa mất. Tiểu bang Adelaide ở miền nam Úc châu là nơi an nghỉ của bà. Nó quá xa xôi, kín đáo và phù hợp với cuộc sống ẩn dật của bà cựu luật gia. Bà ra đi thật nhẹ nhàng, trong bàn tay ân cần của các điều dưỡng viên trong viện dưỡng lão. Chẳng nhiều người hay tin này. Thế đấy, thưa qúy vị, đời con người, dù lắm phong ba bão tố hay đơn sơ giản dị, đều có cùng kết thúc như nhau. Trong suốt những năm tháng cuối đời, người ta thường chứng kiến một bà lão đầu bạc trắng, lưng còm còm hay ngồi ngoài hành lang, đôi mắt nhăn nheo nhưng vẫn còn đó nét qúy phái, nhìn xa xăm về nơi vô tận. Bà chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ ngồi đan những chiếc áo chỉ cùng một màu duy nhất, màu thiên thanh. Đó là màu mà con gái bà rất yêu thích. Bà còn nhớ, hai mẹ con từng nhìn lên bầu trời mà đố nhau đủ thứ. Và khi đó, Gia Thư từng nói rằng “con thích nhất màu xanh của bầu trời chiều. Nhìn vào đấy, con thấy lòng thanh thản và bình yên l...