Cô Thu - Chap 21
Sau lần đụng chạm xác thân gợi dục đó, cả cô Chi và Tuấn đều
cố tình tránh mặt nhau. Nhưng mỗi lần nhớ lại cảm giác lúc cô Chi ngậm bú cu
thì Tuấn không thể nào cầm lòng được. Cả nó và cô mỗi khi về nhà đều trốn kỹ
trong phòng riêng. Đến bây giờ nó cũng không hiểu tại sao cô Chi lại đột nhiên
chạy ngay về phòng lúc vừa ngậm sạch hết đống tinh dịch của nó vô miệng. Trong
khi đó Tuấn vẫn đinh ninh sẽ được ôm ấp thân hình gợi cảm của cô suốt cả đêm.
Nhưng cô Chi lại là bạn thân của mẹ nó từ hồi xưa thuở còn ở
Việt Nam. Đến giờ cũng vậy, mỗi lần dịp cuối năm mẹ nó đều gởi qua cho cô, hoặc
mỗi khi có người thân về nước rồi trở qua lại thì mẹ cũng đều có quà. Cô Chi
cũng vậy. Mối quan hệ giữa mẹ và cô như chị em thân thiết. Tuấn cũng nghe mẹ kể
về cuộc đời gian truân trắc trở của cô. Trải qua ba đời chồng, thế mà đến bây
giờ đã lớn tuổi lại một thân một mình nơi đất khách quê người. Càng nghĩ nó lại
thấy thương cảm cho cô. Nó cũng biết nó chỉ là một anh chàng còn ít nhiều sống
dựa vào gia đình, cụ thể vào mẹ nó. Chi phí cuộc sống bên này, tiền học hành vẫn
nhờ mẹ hàng tháng chuyển khoản. Dĩ nhiên nó cũng có một số tiền kha khá mẹ gởi
cho trong tài khoản để phòng thân, nó cũng chưa hề làm sứt mẻ chút nào. Đó là của
để dành. Nó cũng đi làm thêm, vừa để tiếp xúc với người bản địa, vừa để học hỏi
kinh nghiệm sống, và có thêm tiền chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày.
Từ này bước chân ra khỏi nhà bố, nó không nhận một đồng nào
từ bố nó nữa. Có lần ông chuyển vào tài khoản cho nó vài ngàn đồng, nó lập tức
chuyển ngược về lại cho ông và không quên kèm thêm một câu nói: con không cần
tiền của bố, bố giữ lấy mà lo cho gia đình riêng của bố đi. Mặc dù nó cũng biết
bố nó thương yêu nó nhiều, như nó vẫn giận chuyện lần đó vô cùng. Chẳng phải vì
bố nó có nhân tình rồi bỏ bê mẹ và nó đó hay sao. Chuyện người lớn ngày xưa nó
không quan tâm lắm, nhưng sau này mỗi khi thấy mẹ buồn thì tự dưng nó lại ghét
bố đến kỳ lạ.
“Không biết dạo này mẹ có hạnh phúc không nhỉ? Mình sắp được
làm anh rồi… Shit… em mình lại là con của thằng bạn thân mình ư?”
Nghĩ đến gương mặt của thằng Hoàng, Tuấn lại thấy tức anh
ách trong lòng. Nhưng nhớ đến gương mặt mẹ vui cười tươi tắn, mãn nguyện ở bên
Hoàng thì tự dưng nó lại thấy cảm thông cho mẹ nhiều lắm. Có lẽ sau đổ vỡ hôn
nhân với bố, bây giờ là lúc mẹ nó tìm được niềm vui, niềm hạnh phúc của cuộc đời.
Không lý nào nó lại không biết điều đó hay sao.
Có phải khi chúng ta yêu thương một ai đó thật lòng, chúng
ta sẽ thấy vui khi người đó được hạnh phúc. Tuấn cũng vậy. Nó thầm cầu mong mẹ
mình và thằng bạn thân của nó mãi mãi được hạnh phúc bên nhau. Rồi tự nó cũng hứa
với chính bản thân sẽ ra sức bảo vệ cho tình yêu kia của hai người. Nó sẽ ở
luôn bên đây, dành riêng thế giới nơi quê nhà của mẹ cùng gia đình nhỏ mới của
mẹ. Nó cũng hiểu được tình cảm của bạn mình, Hoàng, dành cho mẹ nó nên nó càng
tin tưởng nhiều hơn.
“Nghĩ cũng lạ thiệt, cái thằng đẹp trai học giỏi như thằng
Hoàng thì thiếu gì con gái trẻ đẹp chạy theo mà lại…”
“Mẹ đẹp mà… Có lẽ thằng bạn mình thích cái đẹp mặn mà và
sang trọng của mẹ. Rõ ràng…”
Tự dưng Tuấn lại mỉm cười một mình. Xã hội phong kiến ngày
xưa chuyện vợ lớn tuổi hơn chồng cũng là bình thường, vì ngày ấy cha mẹ mai mốt
và gả cưới cho con cái. Cái thời “áo mặc sao qua khỏi đầu”, cha mẹ đặt đâu con
ngồi đó… Còn bây giờ, gu thời thượng chính là các chàng trai trẻ chọn người yêu
lớn tuổi hơn rất nhiều. Từ xã hội phương Tây bên này, trong giới nghệ sỹ nổi tiếng
có biết bao nhiêu cặp như thế vậy. Điển hình như nữ diễn viên Demi Moore nổi tiếng
trong bộ phim Oan hồn từng kết hôn với chàng diễn viên trẻ thua 15 tuổi. Hay
như nữ hoàng nhạc pop Madonna, sau khi ly dị người chồng đầu tiên là tài tử
Sean Penn vào năm 1989, cũng đều hẹn hò với “phi công trẻ”. Trong số đó có người
mẫu Tony Ward – nhỏ thua 5 tuổi, rapper Vanilla Ice – nhỏ thua 9 tuổi, huấn luyện
viên Carlos Leon – nhỏ thua 8 tuổi. Đến năm 2008, Madonna ly dị với đạo diễn
Guy Ritchie - người mà cô hơn tới 10 tuổi. Sau đó Madonna qua lại với các chàng
trai đáng tuổi con mình như cầu thủ Alex Rodriguez – nhỏ thua 17 tuổi, người mẫu
Jesus Luz – thua 28 tuổi, nhưng đặc biệt nhất phải kể đến anh chàng vũ công
Brahim Zaibat - chàng trai ra đời sau Madonna tới 30 năm. Và vô số trường hợp
bên ngoài mà Tuấn được biết nữa…
Tuấn lại nghĩ đến cô Chi, đang nằm trong phòng bên kia. Cô vừa
mới đi làm về cách đây chưa lâu. Nó phải làm sao đây, hai người ở chung một căn
nhà nhưng cứ như “ban ngày và ban đêm” xuất hiện không cùng lúc.
"Cốc… cốc…"
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô Chi đang nằm trên giường bất
ngờ giật mình. Cô dự tính nằm yên lặng coi như mình đã ngủ say rồi. Im lặng chừng
2-3 phút thì tiếng gõ lại vang lên.
"Cốc… cốc… cốc…"
- Gì vậy… con?
Cô dùng tiếng “con” để trấn áp bớt dòng suy nghĩ mông lung vừa
thoáng qua của cô. Đáp lại lời cô là một khoảng im lặng dài. Rón rén bước chân
xuống giường, cô lại gần cánh cửa phòng, người hồi hợp đứng lặng yên. Trong khi
đó ở bên ngoài, Tuấn cũng đứng lặng thinh. Nó không biết
phải trả lời thế nào cho hành động này của mình. Nó nhẹ
nhàng quay đi về phòng mình, nhưng không bước hẳn vào phòng mà với tay tắt công
tắc đèn phòng khách. Toàn bộ gian phòng tối hẳn đi, trừ luồng sáng từ phòng nó
hắt ra ngoài. Tay khép hờ cánh cửa phòng mình lại, nó đi khẽ như mèo đến cửa
phòng cô Chi. Qua khe cửa bên dưới, nó biết phòng cô vẫn còn đèn sáng. Từ từ hạ
người nằm rạp xuống, Tuấn nhìn thấy bàn chân cô đang đứng gần cửa phòng. Tim nó
đập loạn xạ, thì ra nãy giờ cô chỉ đứng cách nó vỏn vẹn hơn một cánh cửa gỗ này
thôi sao. Hai con người này đang giằng xé nội tâm, chưa ai dám phá bỏ vách ngăn
cuối cùng này. Dù chí ít họ cũng đã một lần ở bên nhau, cho nhau những cảm xúc
nhục dục cháy bỏng.
___
Những cử chỉ, hành động của Tiên Sa đã không thể qua mắt được
Ngoại. Bà hiểu cô cháu gái của mình đang thầm yêu anh chàng quản lý của mình. Rồi
bà thỉnh thoảng thấy cô bé buồn lặng lẽ, bà thương cháu mình rồi đây lại khổ vì
yêu. Tình yêu luôn tươi đẹp chỉ khi tình yêu đó tìm thấy sự đồng cảm và chấp
thuận. Nhưng nếu là một tình yêu đơn phương, thật đau khổ vô cùng. Và trường hợp
của Tiên Sa hiện tại cũng như vậy. Hoàng chỉ xem cô bé như một cô em gái, vì
tình yêu nó đã dành cho cô Thu. Sự giúp đỡ một cách vô tư kia đã khiến con tim
của cô gái tuổi đôi mươi đập sai nhịp. Quanh quẩn trong tâm trí của Tiên Sa bây
giờ chỉ là Hoàng, Hoàng và Hoàng. Cô bé đã biết chăm chút hơn cho vóc dáng của
mình, cả từng lời ăn tiếng nói nữa. Vì cô bé chỉ muốn được sự chú ý của chàng
trai lịch lãm về phía mình, dẫu cho lòng cũng đã hiểu được trong tim yêu chàng
đã dành cho một người khác. Liệu nào một tình yêu trong vô vọng thế này hay
sao. Nhiều đêm nằm nhớ cha mẹ, cô bé thèm được chạy u vào trong lòng để được
nghe những lời yêu thương dành cho mình. Kỷ niệm ngày nào vẫn thường ùa về vào
những lúc trống trải như lúc này đây.
“Ba mẹ ơi, con… yêu người ta mà… hình như người ta… không hiểu
được… Hôm nay là sinh nhật đáng nhớ trong cuộc đời của con, ba mẹ có biết
không? Người đó… tặng quà… rồi lại còn xuất hiện trước mặt bà Ngoại nữa… Cu Bí
nhà mình lại gọi ‘người đó’ là chú. Con… ước gì sau này em Bí… sẽ gọi ‘người
đó’ là… là… anh rể…”
Tiên Sa đỏ bừng đôi má khi nghĩ đến từ “anh rể”, cô bé thẹn
thùng với chính mình. Rồi cô cảm thấy như một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt
tóc mình, hệt như cách mẹ thường hay an ủi cô mỗi khi có chuyện gì đó không
vui. Đôi mắt Tiên Sa nhẹ nhàng khép lại, tâm tư miên man thả bềnh bồng vào giấc
nồng.
Bóng người từ chiếc giường đặt ở góc nhà bật dậy. Đêm đã quá
khuya, mọi người đều say giấc. Ngoại vẫn thao thức. Bà ngước nhìn lên gác gỗ ọp
ẹp, hai khóe mi ngấn lệ. Bà thương hai đứa cháu mình sớm phải chịu cảnh mồ côi
cha mẹ. Cố gắng kiếm từng đồng vất vả với xe bánh mì buổi sáng và nồi hủ tíu
lúc chiều tối, bà hy vọng các cháu mình được khôn lớn theo tháng năm. Cu Bí tuy
còn nhỏ nhưng biết vâng lời bà và chị gái. Còn Tiên Sa cũng siêng năng làm việc,
không dám đua đòi chạy theo chúng bạn. Bên ánh sáng ngọn đèn ngủ nhỏ xíu, đôi
bàn tay bà run rẩy kéo nhẹ một cái thùng thiếc vuông vuông đựng bánh cũ kỹ được
giấu kỹ ở một góc nhà bên dưới mấy món đồ lặt vặt ra. Nắp mở ra, bà lôi từ bên
trong một xấp tiền được bao bọc cẩn thận trong gói nilon trong suốt, bên ngoài
là bao xốp tái chế đen thùi lui. Bàn tay gân guốc cứ vân vê bọc tiền mãi, thân
hình bà run run. Bà không ngại gian khổ, chỉ mong sao cho hai đứa cháu yêu được
cuộc sống bình an. Mong trời thương tình cho bà được sống thật lâu để nhìn thấy
Tiên Sa cũng như cu Bí được nên người. Nhất là ước mong được nhìn thấy Tiên Sa
có được một tấm chồng tốt. Ước mơ của bà cũng chỉ như vậy thôi chứ không cao
sang gì. Tiếng thằn lằn vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch. Bà cất thùng thiếc lại
nguyên vị trí cũ, rồi nhẹ nhàng ngã lưng xuống giường. Đêm nào cũng vậy, bà ngủ
được chút ít mà thôi rồi sáng sớm lại bật dậy kéo xe bánh mì ra đầu hẻm để bắt
đầu cuộc mưu sinh của một ngày mới. Nhưng bà đâu hay rằng cuộc sống ngoài kia
đang biến đổi từng ngày, thậm chí là từng giờ từng phút…
Căn nhà của chị chủ quán cà phê đã được một người khác mua lại.
Khuya hôm đó họ dọn đồ đạc đến trên cả một chiếc xe tải to. Chị chủ quán ra đi
một cách âm thầm, vì nghe đâu công việc kinh doanh của chồng chị gặp thất bại
và nợ nần. Vợ chồng chị buộc phải bán lại căn nhà đó để lấy tiền trả nợ và
trang trải cuộc sống cho những ngày sắp đến. Còn anh chị chuyển nhà về đâu thì
cả xóm không một ai biết được hết. Coi như từ đây Tiên Sa không còn suất cà phê
mỗi sáng nữa, và một việc quan trọng hơn là xe bánh mì của Ngoại từ đây sẽ mất
hẳn mối mua thân quen từ những vị khách hay uống cà phê hàng ngày.
___
Thai nhi đã phát triển lớn, chỉ còn không bao lâu nữa sẽ đến
ngày cô Thu sinh nở rồi. Sự trông ngóng từng ngày của cô Thu cũng như Hoàng khiến
cả hai người càng thêm khắng khít với nhau. Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày
đó. Cả hai đã thống nhất cùng nhau, cô sẽ đến sinh tại một bệnh viện phụ sản quốc
tế nổi tiếng của Sài Gòn với sự gởi gắm thân tình của chị bạn bác sỹ phụ khoa.
Mọi dịch vụ đều thuộc đẳng cấp quốc tế, vô cùng chu đáo và chuyên nghiệp. Vì ở
tuổi của cô, chuyện bất trắc khi sinh nở đều có thể dễ dàng xảy ra. Và hơn ai hết,
cô muốn mình sinh hạ con được an toàn và khỏe mạnh. Riêng Hoàng cũng không hề
muốn điều gì không hay xảy đến cho cả cô Thu cũng như đứa con ở trong bụng cô.
Phần mẹ Hoàng cũng đang rối bời. Bà vẫn chưa nghĩ ra cách
nào tốt nhất để bật mí cho chồng biết. Tính ba Hoàng khá nóng nảy, dù luôn yêu
thương và cưng chiều con nhưng ông chưa bao giờ dung túng cho những thói hư tật
xấu của Hoàng. Ông là một người cha nghiêm khắc, nuôi dạy con theo những nguyên
tắc lễ nghĩa. Thật ra mẹ Hoàng cũng vậy, bà cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ ba
Hoàng trong cách sống hàng ngày, nên bà cũng không phải mẫu người mẹ cưng chiều
con một cách bất chấp. Tuy nhiên ở trường hợp hiện tại của con trai mình, bà gần
như bất lực và đành phải chấp nhận cho cái sai của con. Bà không dám làm lớn
chuyện này ra, vì có thể khiến thằng nhỏ oán hận mình. Chưa biết được có khi nó
lại nghĩ quẩn và làm điều xằng bậy. Thêm phần trong bụng cô Thu lại là giọt máu
của Hoàng, chính là máu mủ của gia đình bà. Không lẽ nào bà không thương cho đứa
bé đó hay sao. Cốt nhục tình thâm chính là đây. Bà nghĩ ra một kế hoạch. Bà sẽ
nói với Hoàng đưa cô Thu ra nước ngoài sinh nở, mà cụ thể chính là sang
Singapore. Vì điều kiện y tế ở đây cao hơn hẳn Việt Nam mình, vừa giữ kín được
bí mật tày đình này thêm chừng nào hay chừng nấy.
Mấy ngày vừa qua, ba Hoàng đi công tác ở Hà Nội nên căn nhà
chỉ còn mẹ Hoàng và cô giúp việc đi ra đi vào. Hoàng dành phần lớn thời gian ở
bên cạnh cô Thu, nó chăm sóc khá chu đáo mọi thứ cho cô. Nó không cho cô làm việc
gì nặng nề. Chuyện giặt giũ quần áo, phơi rồi cất vào tủ hay cho đến việc ủi là
thẳng tắp cũng chính một tay nó làm. Nhiều lần thấy Hoàng vất vả, cô gọi cho dịch
vụ giúp việc nhà thì đều bị nó khó chịu gạt phắt đi. Cô Thu đành nghe theo lời
nó. Càng nghĩ càng yêu nó nhiều hơn.
Hoàng cũng chịu khó lên mạng tra cứu google tìm kiếm những
món ăn bổ dưỡng dành cho bà bầu. Công cuộc “vượt cạn” đòi hỏi rất nhiều sức lực
của bà bầu. Vì vậy, bà bầu cần có một chế độ dinh dưỡng đầy đủ và an toàn cần
thiết để hoàn thành tốt “nhiệm vụ” này. Nó cũng tham khảo từ chị bạn bác sỹ phụ
khoa thân của cô Thu nữa. Chị ấy đã luôn dặn dò Hoàng kỹ càng.
- Ở tuổi của Thu mang thai thì em phải biết rằng nội tiết tố
và khả năng trao đổi qua nhau thai kém hơn. Nên thai nhi sẽ dễ bị suy dinh dưỡng
với thiếu ối nữa. Khám định kỳ như vậy thì chị thấy ổn rồi đó, nhưng em phải
chú ý chế độ dinh dưỡng cho Thu nghen. Như vitamine nè, chất sắt, calci nữa…
- Dạ, chị yên tâm. Em sẽ theo hướng dẫn của chị.
- Thu may mắn có được một người… “chồng” như em đó Hoàng. Chị
chúc mừng cho hai em nhiều đó nghen.
- Dạ em cảm ơn chị.
Trong tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp trái cây, và mỗi ngày nó đều
làm nước ép cho cô uống. Nó cũng chuẩn bị những thực phẩm giàu tinh bột như
bánh sandwich, bánh biscuit, bột ngũ cốc, yaourt…
Hoàng lui cui dưới bếp chuẩn bị món chè mè đen để bồi bổ cho
cô Thu. Món này ăn mát, lợi tiểu, kích thích tiêu hóa và cực kỳ có lợi cho bà bầu
sắp sinh. Đây cũng chính là một món ngon đặc trưng của người Hoa với cái tên gọi
“chí mà phù”. Bày biện ra trên bếp, nào là “nhân vật chính” mè đen, đường phèn,
bột sắn dây, gừng. Đang đảo phần mè đen rang trên chảo nóng, mùi thơm lan tỏa cả
không gian bếp. Hương thơm dẫn lối cho cô Thu nhẹ nhàng đi xuống sau lưng
Hoàng.
- Chồng yêu của em làm món gì mà thơm quá, chịu không nổi
luôn vậy?
- Chí mà phù.
- Ủa hôm nay nói tiếng gì em hổng hiểu nè? Nhưng mà em nghe
mùi mè rang thơm phải không chồng?
- Đúng rồi vợ yêu ơi. “Chí mà phù” nghĩa là chè mè đen đó, tốt
cho bà bầu của anh.
- Ôi!!!
Cô Thu kêu lên sung sướng. Cô nhớ ngày xưa hồi mang bầu thằng
Tuấn, mẹ chồng tức là mẹ chú Long cũng có mua món này về cho cô ăn. Còn hôm nay
chính cha của đứa con cô đang mang trong bụng tự tay nấu cho cô. Còn cảm động
nào hơn được nữa, cô ngập tràn trong niềm hạnh phúc vô bờ. Kéo chiếc ghế ở gần
đảo bếp rồi ngồi xuống, cô ngắm nhìn nó mà lòng lâng lâng niềm vui sướng khôn tả.
Ai nói những anh chàng trẻ tuổi chỉ biết ăn chơi, chỉ biết phá phách và đua đòi
chứ. Chàng của cô đây, tính tình và cách nghĩ già dặn hơn tuổi quá nhiều. Cô thấy
mình đã chọn đúng người, trao thân đúng chỗ. Mặc dù bên ngoài xã hội, mối tình
của cô luôn bị dư luận lên án gay gắt nhưng cô đang sống cho chính bản thân
mình. Cô mặc kệ mọi thứ, chẳng ai có thể sống thay cô, cảm nhận thay cô được.
Dĩ nhiên dư luận cũng độc mồm độc miệng, có thể dìm chết bất kỳ thứ gì. Kinh khủng
lắm.
“King kong…”
Tiếng chuông ngoài cổng vang lên. Đồng hồ đã hơn 19h30 rồi,
không biết vị khách nào đến vào giờ này. Ngước nhìn vào màn hình đặt ngay vách
tường sát phòng khách, cô Thu kêu lên.
- Mẹ đến, anh ơi!
- Hả? Mẹ?
- Dạ, thôi để em ra mở cửa.
Nhẹ nhàng bước lên, cô Thu vừa đi vừa xoa xoa bụng bầu.
Hoàng nhấc chảo mè đen xuống khỏi bếp rồi đi lướt nhanh qua cô.
- Để anh mở cửa cho.
Ra phía cổng Hoàng gọi lên.
- Mẹ đi gì đến vậy mẹ?
Cánh cổng mở ra, mẹ Hoàng tay cầm túi xách to bước vào.
Hoàng nhanh nhẩu phụ mẹ cầm thay cho bà. Cũng vừa lúc cô Thu bước ra ngoài sân
đón mẹ Hoàng.
- Mẹ đi taxi tới… thăm hai đứa.
Cô Thu nghe thấy mát cả ruột gan. Tự nhiên cô thấy thương mẹ
Hoàng, “bà mẹ chồng” của mình vô cùng.
- Mẹ tới chơi được rồi, mua gì mà nặng dữ vậy nè?
Hoàng vừa đi sau hai người phụ nữ mà nó yêu thương nhất trên
đời vừa lên tiếng. Cô Thu cũng cất tiếng vui vẻ.
- Mẹ không gọi để tụi con đến đón ạ.
- Có gì đâu, sẵn tiện đường mẹ ghé qua thôi.
Cô càng bất ngờ hơn khi biết mẹ Hoàng vừa đi siêu thị mua
nhiều thứ cho cô. Cô không biết phải nói sao để tỏ hết tấm lòng cảm ơn bà.
- Tụi con cảm ơn mẹ!
- Hai đứa ngồi xuống đây, mẹ có chuyện muốn bàn bạc.
- Dạ.
Gương mặt cô Thu lộ vẻ căng thẳng. Hoàng bình tĩnh hơn, sắc
mắt vẫn bình thản như thường.
- Thu!
- Dạ, con nghe.
- Con tính sinh ở bệnh viện nào chưa?
Nếu tinh ý có thể thấy mẹ Hoàng vẫn có chút ngại trong cách
gọi cô Thu. Tự dưng từ một người bạn, một người em vậy mà bây giờ chuyển sang
thành “con dâu”. Thử hỏi không thể trong ngày một ngày hai cách xưng hô có thể
thông được.
- Con với anh Hoàng dự tính con sẽ sinh bé ở bệnh viện phụ sản
quốc tế Hạnh Phúc đó mẹ.
- Bệnh viện đó ở đâu mà nghe tên thấy quen quen.
- Ở Bình Dương đó mẹ, nằm sát với quận Thủ Đức nên cũng
không xa lắm đâu.
Hoàng nói xen vào, vừa nhìn quan sát sắc mặt của mẹ mình. Mẹ
nó gật gù vài cái rồi chậm rãi tiếp câu chuyện.
- Mẹ muốn… Thu sinh ở bệnh viện xa hơn.
- Bệnh viện nào hả mẹ?
- Mẹ muốn con qua bên Singapore sinh em bé.
Cả Hoàng và cô Thu đều ngạc nhiên, trố mắt nhìn mẹ mà dường
như chưa hiểu rõ lý do. Hay có lẽ bà nội e ngại trình độ y tế của bệnh viện phụ
sản trong nước, và muốn cháu nội mình sinh ra ở nơi tốt hơn nên chọn Singapore.
- Hai đứa làm gì nhìn mẹ dữ vậy hả? Thứ nhất bệnh viện bên
Singapore lớn hơn ở Việt Nam mình rất nhiều lần. Con lớn tuổi rồi nên chọn bên
đó, bảo đảm an toàn hơn cho cả người mẹ với đứa bé trong bụng luôn. Thứ hai mẹ
muốn chuyện này được giữ kín bí mật cho đến khi nào mẹ lựa lời nói với ba thằng
Hoàng.
- Bệnh viện Hạnh Phúc cũng theo tiêu chuẩn của Singapore đó
mẹ ơi.
Hoàng ra sức giải thích cho mẹ mình rõ.
- Nhưng mẹ muốn Thu sinh ở bên Singapore.
Nghe thái độ mẹ có phần cương quyết, Hoàng không dám làm mẹ
mình giận dữ, biết đâu càng khó khăn cho mối quan hệ của nó và cô Thu. Nó lập tức
với tay nắm lấy bàn tay cô, cả hai nhìn nhau trong giây lát sau khi nghe mẹ nói
lên quyết định đó của bà. Nó vừa xoa xoa rồi bấm bấm nhẹ lên gang bàn tay cô với
ngụ ý “em yên tâm”.
- Dạ mẹ lo lắng chu đáo quá. Tụi con cảm ơn mẹ nhiều.
- Nhưng mẹ muốn biết ngay hai đứa có đồng ý hay không?
- Dạ mẹ chọn nơi tốt như vậy thì tụi con đâu có dám cãi lời
mẹ.
Hoàng xề lại bên cạnh mẹ với dáng vẻ nhõng nhẽo như thời còn
thơ bé. Mẹ Hoàng tươi cười, tay bà vẫy vẫy.
- Thôi cậu khỏi phải nịnh tôi nữa. Cậu… sắp làm cha rồi mà
còn như con nít vậy hả?
- Con có nịnh mẹ đâu, con muốn nói lời cảm ơn… bà nội của
con của con mà. Hihihi…
Hoàng nhe răng cười, trong lúc cô Thu cũng bật cười kín đáo
đằng sau bàn tay đang bụm che miệng lại.
- Mẹ ngồi chơi với vợ con nha, con xuống bếp làm cho xong
món này cái đã.
- Cái thằng… lo cho… vợ hơn cho mẹ nó nữa rồi.
- Dạ, ảnh… hay kể cho con nghe những kỷ niệm về mẹ lắm.
Mặc dù biết rõ cô Thu đang tìm cách nói đỡ cho Hoàng sau khi
nghe bà nói câu hờn mát kia. Bà cũng thấy an ủi phần nào khi biết cô cũng khá tế
nhị, khéo léo trong ăn nói không để bà thấy khó chịu trong lòng. Thật sự nếu có
thể bỏ qua phần tuổi tác của cô Thu, bỏ qua việc cô là mẹ của thằng Tuấn – bạn
thân của Hoàng, tất cả mọi thứ về cô Thu đều thuộc diện hoàn hảo không dễ gì
tìm kiếm ở các cô gái khác.
Sau khi nấu xong món “chí mà phù” xong xuôi đâu đó, múc ra
được mấy chén rồi để qua bàn cho nguội hẳn trước khi đặt vào tủ lạnh. Bước chân
từ dưới bếp lên phòng khách, Hoàng nhìn thấy cả mẹ nó và cô Thu đang nhỏ to thật
vui vẻ. Tuyệt, coi như mối quan hệ giữa mẹ và vợ mình đã có thể êm đẹp. Nó vui
lắm, từ đây nó không còn lo lắng chuyện mẹ sẽ không thông cảm và không thương
yêu cô Thu nữa. Ngước nhìn lên đồng hồ đã gần 10h tối rồi.
- Mẹ ở lại đây với tụi con nha.
Nghe tiếng con trai, mẹ Hoàng quay lại.
- Đâu được, mẹ phải về. Trả không gian… yêu đương lại cho
hai anh chị chứ.
Cô Thu lại được dịp đỏ bừng đôi má lần nữa, vội vàng quay mắt
hướng nhìn ra ngoài sân. Hoàng chống chế.
- Mẹ này! Để con chở mẹ về nha.
…
Chờ mẹ khuất sau cánh cửa nhà, Hoàng mới sang số rồi tăng ga
chiếc Audi vọt đi. Vừa chạy qua khỏi góc ngã ba gần nhà với ánh đèn đường sáng
choang, nó không hề để ý thấy một chiếc taxi cũng vọt theo phía sau đuôi. Một
người đàn ông trong bộ complet lịch lãm đang ngồi hàng ghế thứ hai bỗng rướn
người lên khoảng không nằm giữa hai ghế hàng phía trên, miệng lẩm bẩm trong miệng
chỉ đủ mình ông ta nghe mà thôi.
“Audi A6… 7879”
“Sensation” liên tục nắm tin Zalo với bà Phương Nhã. Dần dần
cả hai thường trò chuyện vào những lúc rãnh rỗi. Tạm thời lúc này bà quên hẳn
hai chàng trai cùng là bạn thân của nhau, Tuấn và Hoàng. Hắn có cái tên mà hồi
trước ba mẹ hắn sinh hắn ra ở dưới quê đặt cho, đọc hơi khó nghe một chút:
Thoàn. Nhưng trên Zalo, nickname của hắn là “Sensation” với ý nghĩa chính là sự
cảm giác, sự cảm nhận. Hắn khá hài lòng với biệt danh ấy, hay hơn cái tên Thoàn
hiếm có kia. Câu chuyện dần chạm đến những đề tài nhạy cảm hơn.
“Tui già rồi, phải gọi tui là cô mới đúng nha.”
“Choy nhìn còn ngon quá chừng mà già đâu.”
“Ngon? Tính… ăn tui hay không? Tui hổng phải đồ ăn đâu nha…
hihi”
“Ngon thiệt mà. Chắc ăn hoài không chán.”
“Phải không dzậy? Đừng làm tui… mừng hụt nha. Hihi…”
“Thiệt chứ sao không. Giờ muốn ăn… l… quá.”
“Ăn l… là ăn gì? Nói tui hổng hiểu gì hết trơn à.”
“L… là cái đó đó. Ăn ghiền luôn đó. Giờ đang thèm đây… l…
ơi.”
“Đầu óc đen tối quá. Ở đâu sẵn mà thèm với không thèm… có phải
của chùa đâu.”
“Sao đen tối? Thèm thiệt mà. Đừng nói Nhã không thèm c…
nha?”
“Thôi, ghê quá. Sao dám nói tui như vậy hả? Tui không có dễ
dãi đâu à nha.”
“Đem l… qua đây đi, muốn ăn liền.”
“Giờ không đi được, khuya rồi. Để mai nha, Nhã mang l… qua sớm.”
“Ừ, c… cố chờ l… đến sáng mai. L… ơi.”
“L… đây c… ơi. Lâu rồi Nhã chưa được… đ… thèm c… quá…”
“L… nhịn ăn chay hả?” Muốn l… của Nhã quá đi…”
“Mấy tháng rồi chưa được đ… nè. Muốn đút c… vô l… Nhã lắm hả?”
“Muốn, rất muốn luôn…”
“Mai Nhã qua, nhưng mình… hẹn ở đâu?”
“Qua nhà riêng của Thoàn cho thoải mái. Được không?”
“Nhà riêng kín đáo thích lắm nè. Nhắn địa chỉ đi.”
“Nhã đến block A khu căn hộ Flemington 184 Lê Đại Hành quận
10 rồi gọi cho Thoàn xuống dắt lên nhà.”
“Ok Thoàn, sáng mai Nhã đến sớm đó nha. Có cho người ta ăn
sáng gì không hay người ta phải ăn sáng trước ở nhà nè?”
“Qua đây ăn sáng với Thoàn luôn. Lo từ A đến Z luôn mà. Yên
tâm.”
“Nhớ nói đó nha, Nhã… qua ở mấy ngày được không? Có sợ người
yêu thình lình đến thăm không đó?”
“Nhã là người yêu của Thoàn thôi chứ có ai nữa đâu.”
“Xí, nhớ đó… phải yêu người ta thiệt nhiều đó.”
“Yêu cho đuối sức luôn, đừng có than mệt à. Hehe. Thôi khuya
rồi, Nhã ngủ đi. Good night!”
“Cưng cũng ngủ ngon nha!”
Sáng hôm sau bà dậy thật sớm, thu xếp xong xuôi hành lý vào
trong một chiếc túi xách như bao nhiêu lần về quê ở Kiên Giang như trước đây.
Nhưng khác với những lần trước kia thật sự bà về quê thăm người thân, gia đình
còn lần này bà hẹn hò lén lút với nhân tình. Và một cái khác nữa, chính là những
món đồ bà mang theo bên trong chiếc túi xách du lịch. Bà chỉ đem theo một cái đầm
trang nhã để đi ra bên ngoài, một bộ đồ bộ mặc ở nhà và còn lại toàn váy ngủ
sexy và vài cái quần xi líp ren khiêu gợi. Người giúp việc vẫn đinh ninh như mọi
khi bà chủ về quê chơi mà thôi.
Còn mấy ngày nữa ông chồng mới đi công tác về, bà đã hỏi lịch
trình cụ thể của ổng nên đi chơi chuyến này bà cũng thấy an tâm rất nhiều. Bà
đi xe taxi đến một chung cư sang trọng nằm ở quận 10. Vừa gọi thông cáo cho
Thoàn biết bà đã đến phía dưới tòa nhà. Hắn nhanh chóng chạy xuống, đích thân dẫn
bà đi qua hệ thống cửa ra vào rất an ninh của tòa nhà với chiếc thẻ từ an ninh
được cấp cho các người dân sinh sống ở khu chung cư này. Hắn mặc quần short kaki
khoe cặp bắp chân rất nhiều lông, bên trên mặc áo thun cổ tròn hơi ôm sát body
6 múi săn chắc. Mái tóc cắt cao gọn gàng rất thời thượng. Nhìn thấy chàng bằng
xương bằng thịt ngay trước mắt, bà Phương Nhã cảm thấy rộn rã trong lòng. Cố gắng
kiềm nén cảm xúc khi đứng bên cạnh Thoàn trong thang máy, bà hồi hợp chờ đợi
thang mau chóng dừng lại đúng tầng. Bà hơi run, sao lần này cảm thấy của bà như
một sự mong đợi người yêu của cô gái đang tuổi mới lớn. Ở những chung cư cao cấp,
hệ thống camera được lắp đặt nhiều nơi, từ dọc theo các hành lang, ở những cầu
thang bộ thoát hiểm và cả trong thang máy nữa. Việc giữ gìn ý tứ như vậy thật sự
cũng khó chịu với chính cả Thoàn. Mùi nước hoa quyến rũ của người đàn bà đứng
bên cạnh đang khiến hắn lâng lâng tâm trí.
Chỉ một lát nữa thôi, người đàn bà này sẽ nằm gọn trong vòng
tay của hắn thôi. Nhìn điệu bộ của bà Phương Nhã, Thoàn biết chắc chắn rằng bà
ta cũng đang thèm khát. Cả hai vẫn giữ thái độ chừng mực từ trong thang máy, ra
hành lang tận đến trước cửa căn hộ của hắn. Khi cánh cửa căn hộ vừa đóng lại, cả
hai xoắn vào nhau cùng những nụ hôn môi cuồng dại. Túi xách du lịch nằm phịch
ngay dưới sàn, hai tay bà Phương Nhã bấu chặt lưng Thoàn xoa xít liên tục. Miệng
hắn bặm mút mạnh hết môi trên rồi đến môi dưới của bà. Tiếng thở hổn hển, tiếng
y phục nhàu nát cùng âm thanh của nụ hôn tình ái. Bà cũng lùa lưỡi vào miệng hắn,
ngọ nguậy rồi mơn trớn lả lướt cùng lưỡi của người tình trẻ. Hắn giày vò cặp
mông của bà, tay lướt ngoài váy lần theo vết nổi của quần lót. Và hắn biết đang
mặc loại quần lót nào. Bởi dọc theo phần eo là một làn mỏng nhỏ, nhưng khi xoa
đều cặp mông to của bà thì hắn không còn thấy bất cứ thứ gì nữa ngoài một sự
trơn láng. Bà đang mặc quần lót lọt khe. Biết vậy nhưng hắn vẫn cố chọc bà.
- Nhã ở truồng không mặc quần lót nha.
Ép ngực sát ngực Thoàn, bà phân bua.
- Kỳ ghê chưa, người ta còn mặc váy mà ở truồng hồi nào?
- Hehehe… nhưng đâu có mặc quần lót ở dưới đâu…
Vừa nói hắn vừa trề môi liếc bà, tay vuốt dọc ngoài lớp vải
nơi khe mông.
- Dê quá đi. Vuốt mông… em… mà không biết em… mặc quần lót
“thong” lọt khe sao nè?
Bà nũng nịu tì cằm lên vai người tình. Thoàn hôn và liếm
quanh vành tai bà, hắn thích thú nghe bà đổi vai xưng hô tình tứ. Hắn biết người
đàn bà này đang thèm khát làm tình cực độ.
- Phải kiểm tra… anh mới biết chắc chứ em.
- Anh cởi… ra cho em đi.
Thoàn làm nhiệm vụ cởi bỏ hết bất kỳ thứ gì dính trên cơ thể
bà. Hắn không ngớt trầm trồ trong lòng về những nét gợi cảm của thân hình hấp dẫn
của bà. Vừa kéo quần lót lọt khe xuống, lồn phủ rậm lông của bà ở ngay sát mặt
hắn.
- Wow ngon quá, đêm qua anh thèm cái này nè.
Hắn ngước mắt lên nhìn thấy bà đỏ bừng mặt, còn bà cũng lí
nhí trong miệng.
- Đêm qua em… cũng thèm… cặc anh.
Bà nói sỗ sàng ra, vì bà không còn có thể chịu đựng nỗi được
nữa đâu. Lồn bà đang tức ưng ức đến khó chịu, bất ngờ một dòng nước đái bắn thẳng
ngay mặt hắn. Từ trên trán, mắt, mũi, miệng của hắn đều được “tắm” ướt đều bằng
nước đái của bà. Thoàn đứng dậy bồng hẳn bà Phương Nhã đi thẳng vào phòng tắm rộng
được trang trí vô cùng sang trọng…
___
Trong tâm hồn của cô gái trẻ cứ mãi ngập đầy hình ảnh của
chàng soái ca. Nét hồn nhiên dường như đã nhường chỗ cho nét u buồn vương trên
đôi mắt long lanh, vương trên cả nụ cười vốn thu hút người đối diện. Tiên Sa
nhiều khi lơ đễnh khiến Ngoại thấy buồn lòng vô cùng. Bà không quở trách cháu
gái, vì bà hiểu tâm trạng của cô bé. Bà chỉ thương cảm cho cô bé, vì bà hiểu tại
sao cháu gái mình lại yêu say mê chàng trai trẻ kia. Chỉ mới sau một lần duy nhất
gặp vào tối cuối tuần đó, với cặp mắt tinh tường của Ngoại đã nhận xét thấy
chàng trai đó tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng thuộc gia đình nề nếp, gia giáo. Trẻ
tuổi nhưng không trẻ người non dạ. Ăn nói lễ phép với bà, rồi cùng xốc vác,
lanh lợi và đon đả với thực khách đến ăn hủ tíu, thể hiện sự hòa đồng, khẳng
khái vô cùng. Một người thuộc lớp trẻ như vậy thật khó tìm giữa xã hội xô bồ
như ngày nay. Càng nghĩ ngợi, Ngoại lại thấy chàng trai này cao quá tầm tay cô
cháu bé bỏng của bà. Bà biết phải làm sao, bây giờ không có lấy lý do gì chính
đáng để khuyên can cô bé. Nếu không khéo lại còn khiến cho con bé sinh ra giận
dỗi, trách hờn bà cụ già nãy nữa chứ.
Ngôi nhà mới đổi chủ bắt đầu sơn phết, thay đổi nhiều thứ.
Có lẽ chuyện cũng bình thường nếu như không xuất hiện một tấm bảng quảng cáo
khá lớn được gắn lên phía tầng 1, nhìn thấy xa đã có thể thấy rõ nội dung ghi
trên đó “Tùng Ký – Hủ tíu mì gia”.
Hiển hiện trước mắt, một sự tranh cạnh thiếu công bằng khi
thoạt nhìn qua đã thấy rõ cán cân nghiêng về quán ăn mới mọc lên này. Dĩ nhiên
với một quán ăn vỉa hè, vấn đề giá cả là một lợi thế. Nhưng với lợi thế địa điểm
sạch sẽ, tươm tất ở trong nhà, nếu cộng thêm với giá cả cạnh tranh nữa thì những
quán vỉa hè sẽ gặp khá nhiều bất lợi hơn. Bây giờ để chờ xem, chủ quán mì gia
này sẽ điều hành hoạt động như thế nào, cùng với giá cả chi tiết cho từng món
ăn.
Hai bà cháu hết nhìn tấm bảng hiệu rồi lại nhìn nhau. Lặng lẽ
không một lời nào. Tiên Sa cũng biết rồi đây công việc hàng quán của Ngoại sẽ
càng vất vả hơn. Lương của cô bé cũng chỉ mới kha khá chút thôi, chứ chưa thể
nào thay bà gánh hết tất cả được. Cô bé muốn đi làm một công việc lương cao
hơn, nhưng nghĩ mãi chẳng ra được. Với lại ở nơi làm hiện tại, có chàng sếp dễ
thương mà chẳng khi nào rãnh rỗi mà tâm trí mơ mộng của cô không nhớ đến chàng.
Có những giấc mơ cổ tích đến vội trong giấc ngủ, đến khi choàng tỉnh giấc vẫn
thấm ngọt trong lòng. Tình yêu. Tình đầu chớm nở, mong manh như sương mai, và đẹp
đến ngỡ ngàng.
Ngày xưa Tiên Sa thường mơ sẽ yêu một anh chàng lớn hơn tầm
từ 5 tuổi trở lên. Bởi cô bé không thích những anh bạn ở trong độ tuổi, có lẽ
vì cách suy nghĩ cũng có phần khá già dặn trước tình cảnh khó nhọc của gia
đình. Nếu ba mẹ vẫn còn trên cuộc đời này, có lẽ cuộc đời cô bé sẽ chỉ ngập
tràn hoa tươi và nắng ban mai. Mặc dù vậy, cô bé chưa bao giờ trách giận cuộc đời.
Mỗi lần nhìn thấy cu Bí ngủ say, trong lòng trỗi lên tình yêu thương bao la của
một người chị đầu với đứa em nhỏ thơ. Coi như lúc này con tim mỏng manh của cô
nàng đã có bóng dáng chàng trai soái ca ngự trị, đố có ai có thể xô đổ được
hình tượng này trong lòng.
Một gã trai bảnh chọe len lén nhìn Tiên Sa từ phía trên ban
công lầu 2. Gã chỉ vừa tròn đôi mươi, là con trai út của người chủ mới. Ba mẹ
gã vốn dân buôn bán, nay may mắn mua rẻ được ngôi nhà từ một gia đình vướng nợ
nần phải bán gấp để ra đi. Vốn có gốc gác người Hoa, thạo việc kinh doanh nên địa
thế gần chợ Bình Tây như thế này là một lợi thế tuyệt vời. Quán hủ tíu mì theo
phong cách người Hoa, là nét đặc trưng nổi tiếng ở khu người Hoa thuộc các quận
5, quận 10 và quận 11 của đất Sài Gòn này. Gã chỉ học hết lớp 12, cũng được ba
mẹ cho theo nghiệp kinh doanh của gia đình. Nhưng không thích công việc buôn
bán dịch vụ hàng ăn uống, gã bon chen học đòi mở một cửa hàng thời gian trên đường
Nguyễn Trãi nổi tiếng là khu phố thời trang. Gã quen một cô bé đang học lớp 12,
chỉ giỏi đua đòi chứ học hành luôn là một cực hình. Gã để cửa hàng thời trang
cho cô bạn gái đứng điều hành, gã cũng ít khi chú tâm đến kết quả kinh doanh lắm.
Bạn gái nói gì thì gã nghe nấy. Lĩnh vực kinh doanh thời trang là mảnh đất màu
mỡ dành cho các cô, các cô tuổi u30 độ lại. Nhưng lĩnh vực cũng thật sự khó
khăn, không phải dễ dàng gặt hái thành công nếu không có kế hoạch, chiến lược cụ
thể. Bởi vậy chỉ mới gần nửa năm thôi, gã đã ngốn hết của ba mẹ gã số tiền ngóp
nghép gần cả tỷ đồng. Nào là chi phí thuê mặt bằng, rồi tiền thiết kế quầy kệ,
giá treo, biển bảng… và đầu tư cho hàng hóa nữa. Nhưng hình như chưa thấy chút
lợi nào đem về. Còn bây giờ gã ngắm nghía Tiên Sa, nhìn vóc dáng và gương mặt
xinh xắn hiền thục đúng ngay kiểu con gái nhà lành.
- Chào bé!
Đang cặm cụi phụ Ngoại dọn hàng ra bán, nghe giọng ai đó nên
Tiên Sa ngẫng đầu lên. Một gã để mái tóc nhuộm vàng, bộ mặt có phần lấc cấc vì
vậy nhìn thấy đã không thiện cảm.
- Bạn hỏi ai?
- Ủa chỉ có anh với em ở đây, anh không chào em thì ai vô?
- À, bạn muốn hỏi tui cái gì?
Thái độ Tiên Sa thể hiện rõ qua giọng trả lời. Gã vẫn cố giữ
bình tĩnh, vì gã đã rất thích ngắm gương mặt đẹp hiền dịu này.
- Em dọn hàng bán gì vậy?
- Hủ tíu.
Dù Tiên Sa trả lời cụt lủng, gã vẫn nhẹ nhàng hỏi tiếp.
- Cần anh phụ giúp không?
- Không, tui tự làm được.
- Anh làm không công, em đừng lo.
- Tui làm một mình quen rồi, cảm ơn bạn.
- Ai vậy con?
Giọng bà Ngoại vang lên, khi bà từ trong nhà bước ra thấy
Tiên Sa đang đứng nói chuyện với một anh chàng tóc tai khó ưa. Bà hiểu tính
cháu bà, với lại khi nhìn điệu bộ người thanh niên đang có ý định tán tỉnh con
bé.
- Dạ, người lạ nào đó tới tính xin việc làm thêm Ngoại ơi.
Sóng mũi gã cay cay, “mình như vậy mà nó nói đi xin việc
làm”. Mặc dù bực bội nhưng gã vẫn cố điềm tĩnh lại. Gã quyết định phải “hốt”
cho bằng được cô bé đáng yêu này. Chuyện trồng và hái “rau sạch” với gã đâu có
phải việc khó khăn gì. Gã cũng không nhớ nỗi mình đã “ăn’ bao nhiêu cọng “rau sạch”
từ thời trung học đến bây giờ.
- Con là hàng xóm mới về dọn đây, Ngoại với em chưa biết
thôi.
Thì ra gã ở ngôi nhà mới này đây. Vừa nghĩ ngợi, Tiên Sa cố
tình quạt lửa bếp than cho bụi vào hướng gã đứng, Tiên Sa khó chịu trước thái độ
dai như đĩa như gã. Đúng như dự tính của cô bé, gã bị bụi than bay thẳng vào
người.
- Con về nha Ngoại. Anh về nha bé.
Quay lưng bước vội vào nhà với bộ mặt hậm hực, gã thầm toan
tính cách để “ăn rau sạch” cô bé chảnh này. Những cô nàng lúc đầu làm ra vẻ khó
tính, thì lại khá dễ dãi về sau. Hắn nghĩ vậy. Bây giờ không biết “rau sạch”
này sẽ ăn trong bao nhiêu nốt nhạc, âm mưu đen tối dần dần hình thành rõ nét
trong cái đầu ăn chơi của gã.
___
Khi biết được trong khoảng thời gian vừa qua người vợ đã cắm
sừng lên đầu mình nên ông Thống vừa tức giận lại vừa tủi thân. Cảm giác lẫn lộn
đó cứ nhào nặn tâm trí ông liên tục những ngày xưa qua. Ông biết tuổi vợ mình
đang độ hồi xuân mãnh liệt, còn ông tuổi cao sức yếu nên chuyện đó ham muốn giảm
hẳn đi. Rồi khi ông dùng đến sự trợ giúp của Tây y, mà cụ thể chính là những
viên Viagra thần kỳ. Ông nhìn thấy những nếp da nhăn ở đuôi mắt, ở trên đôi má
hay ở phần da bụng của vợ càng lúc càng nhiều hơn. Bởi vậy sức dẻo dai của
Viagra khiến ông đi tìm những cô gái thanh xuân gợi cảm bên ngoài. Cuối cùng
ông cũng quen được một cô gái người miền Tây, nước da trắng muốt, giọng nói ngọt
lịm. Bản thân là một doanh nhân nên ông Thống hiểu được sức mạnh của đồng tiền.
Ông gặp cô bé này trong một dịp về miền Tây, uống cà phê miệt vườn. Thật bất ngờ
khi ấy cô bé vẫn còn trinh trắng. Nên ông đã nhờ người dọ hỏi về gia cảnh cũng
như mọi thông tin về cô gái chỉ vừa mới biết qua tuổi 18 được vài ngày. Rốt cuộc
ông được “bóc tem” trinh nguyên, rồi biến cô ta trở thành người tình nhỏ của
mình khi được lên Sài Gòn thuê riêng cho một căn hộ kín đáo.
Ông thường xuyên đi công tác nước ngoài. Từ Hoa Kỳ, Canada,
Mexico rồi các nước vùng Nam Mỹ nữa. Gần như đa số các quốc gia của Châu Âu,
ngoại trừ nhiều nước thuộc Liên Xô cũ. Các nước khu vực Châu Á như Nhật Bản,
Hàn quốc, Trung Quốc, Ấn Độ và khu vực Tây Á giàu dầu mỏ… Ông am hiểu được nhiều
nét văn hóa, từ nền văn minh Tây phương cho đến các nước Á đông hay Hồi giáo.
Ông nhiều khi tự cho rằng mình sống cởi mở, phóng khoáng không nặng nề phong kiến
cổ xưa như gốc gác người Hoa của ông. Nhưng chính ông cũng là người đặt nặng
vai trò phong thủy, tướng số lên hàng đầu. Có nhiều phi vụ làm ăn gặp khó khăn
trắc trở, ông luôn tìm cách đi “giải hạn”. Cách giải hạn mà ông lựa chọn ở đây
chính là việc “mua trinh” nhiều cô bé tuổi vừa mới lớn.
Nhưng nói gì thì nói, việc “ông ăn chả, bà ăn nem” rõ ràng
thế này cũng là chuyện tất yếu trong cuộc sống. Lúc ban đầu ông giận điên người,
nhưng ông chợt hiểu xã hội bây giờ chuyện như vậy rất nhiều. Quan trọng cả hai
người vẫn còn gìn giữ thanh danh cho nhau. Chuyện vụng trộm cũng nên khéo léo,
kín đáo không để thiên hạ đồn đại lên thì coi như mọi thứ đổ sông đổ biển hết.
Đã có vô số cặp vợ chồng dù “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng luôn cố gắng
che đậy cẩn thận bằng những bức màn kịch đầy tình cảm ấm áp, ngọt ngào.
Chỉ một lần tình cờ mà ông biết được chàng trai hẹn hò với vợ
mình là Hoàng. Trong khi đó còn những lần khác với Tuấn, ông đều không hay biết
gì cả. Hôm nay vô tình trên đường khi taxi chảy lướt qua, ông nhìn thấy rõ
gương mặt Hoàng ngồi trên ghế lái, gương mặt mà lâu nay ông khắc nhớ trong đầu.
Ông đã yêu cầu anh chàng lái taxi bám theo xe Hoàng. Vừa dự tính bám đuôi như
phần ra đường lớn vốn đông xe, lại thêm Hoàng phóng xe khá nhanh nên chỉ trong
chốc lát ông lạc dấu nó mất hút. Về đến nhà, đã khá trễ nên ông hỏi qua loa người
giúp việc. Ngôi nhà giờ vắng bóng cả cô con gái cưng, Phương Giang. Cô nàng vừa
xin đi du lịch Úc, và cũng đang hoàn tất thủ tục đi du học tự túc ở xứ sở chuột
túi đáng yêu này. Cả ông và vợ không hề hay biết lý do đột nhiên đứa con gái
mình muốn đi du học.
Cả Tuấn và bà Phương Nhã đều không biết được việc tằng tịu của
hai người đều không thể lọt khỏi mắt của Phương Giang. Bởi vậy người xưa có câu
“cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, chuyện tưởng kín đáo hết sức nhưng vẫn
lộ bí mật. Cho đến bây giờ, họ vẫn luôn tin cuộc tình của họ mãi mãi kín như
bưng. Phương Nhã đau đớn khi phát hiện ra sự thật quá khủng khiếp. Cô dự tính sẽ
gặp người yêu, chửi thẳng vào mặt anh ta một trận. Tại sao khi đã yêu nhau, đã
quan hệ với nhau mà còn dâm đãng với mẹ của người yêu. Loại con trai gì tồi tệ
đến mức như vậy. Đau đớn quá. Phương Giang không còn có thể tin vào bất cứ thứ
gì trên đời này. Rồi nghĩ đến mẹ, cô không còn lời nào để diễn tả được nổi thất
vọng tràn trề. Sự thật đầy cay đắng này cô phải làm sao đây. Đôi gian phu dâm
phụ này là người quá thân thiết với Phương Giang, một người là người yêu còn
người kia là mẹ ruột củ mình. Chẳng lẽ nào mẹ cô thèm khát tình dục đến mức như
vậy sao. Mặc dù biết ba cô thường xuyên vắng nhà, để cho mẹ cô phải cô đơn, trống
vắng. Nhưng không vì vậy mà mẹ cô lại lên giường cùng người yêu của con gái
mình được. Khủng khiếp quá. Phải đến mấy ngày sau, khi tâm trí dần ổn định hơn,
Phương Giang quyết định rời xa gia đình này, rời xa mảnh đất Sài Gòn, rời xa đất
nước Việt Nam này. Cô sẽ xin đi du học ở nước ngoài.
Phương Giang thích một đất nước phương Tây chứ không phải những
nước Châu Á như Singapore, Hàn Quốc hay Nhật Bản. Một đất nước có khí hậu khá
hao hao với Việt Nam, đất nước Australia xinh đẹp. Quyết định này của Phương
Giang khiến ba mẹ cô bất ngờ, nhưng rồi cứ nghĩ con gái biết lo nghĩ về tương
lai nên họ đã đồng ý.
Được thông tin hôm nay bà Phương Nhã, vợ ông về quê từ buổi
sáng nay. Trước kia ông còn tin vào điều này nhưng bây giờ ông biết bà đã có
nhân tình trẻ bên ngoài. Chắc tưởng ông vẫn ở công tác xa nên bà thoải mái đi
chơi đây mà.
“Chiếc Audi A6 cũng lắm tiền đó chứ.”
“Có lẽ nào thằng ranh con kia vội vàng chạy đến chỗ bà ta
không? Cái thằng oắt đó trông ra dáng công tử con nhà giàu có, nếu nó với mụ vợ
mình thì chắc vì sở thích quái đãng của tụi nhóc con cây bây giờ thôi chứ không
phải bọn trai bao bòn rút tiền bạc…”
Suy nghĩ lung tung một lát thấy chóng mặt, ông bước chân vào
phòng tắm cho sảng khoái tinh thần rồi đi ngủ một giấc. Sáng mai chạy qua căn hộ
với cô bé người tình bé bỏng kia thôi. Còn về phần bà Phương Nhã, ông cũng chỉ
mong bà “ăn vụng cũng biết chùi mép”, để mọi thứ bề ngoài vẫn nguyên vẹn như từ
trước giờ. Riêng phần ông, hiện tại mê đắm cô gái miền Tây trẻ trung kia, da thịt
mơn mởn thơm tho hơn bà vợ già ở nhà rất nhiều.
“Thôi kệ, cứ để cho thằng nhóc đó chăm sóc cho bả. Mình mới
được rãnh rỗi mà chăm lo cho “bé yêu” chứ.”
Lần đầu tiên kể từ khi biết bà Phương Nhã cắm sừng lên đầu,
ông thấy dễ chịu đến như vậy. Cuộc đời lắm khi phức tạp, và cũng lắm khi thật
giản đơn đến bất ngờ. Đến tận giây phút này, ông luôn nghĩ vợ mình “hiền lành”
chỉ có duy nhất một “phi công trẻ” đó mà thôi. Thật ra thì giờ này bà Phương
Nhã đang… quằn quoại bên người tình mới, sành sõi hơn nhiều, điệu nghệ hơn nhiều.
Thoàn ưỡn cặc ra, dúi đầu bà sát vào háng hắn. Con cặc to cứng
đen sì liên tục tộng vào miệng, vào sâu cổ họng làm bà nghẹn thở và muốn ói mấy
lần. Tuy nhiên chính việc bạo dâm của hắn càng làm khơi dậy nét hoang dại của
bà bấy lâu nay bị chìm lấp bởi hôn nhân.
Vốn cũng đã quen bú liếm khi làm tình với Tuấn rồi đến Hoàng
sau khi xem lý thuyết thuần thục qua những đĩa DVD phim sex Mỹ mà ông chồng
mang từ nước ngoài về, hay những khúc phim sex trên internet, nên bà không quá
bỡ ngỡ như hồi còn chung thủy với chồng. Nghĩ lại thấy sao lúc đó bà khờ khạo,
có lẽ vì không muốn bộc lộ bản chất thực, nên dù có ham muốn đến cỡ nào bà cũng
không lộ rõ sự thèm khát tình dục trước mặt ông Thống. Bà chỉ biết nằm ngửa cho
ông bú liếm, chỉ hưởng thụ mà thôi. Cũng không ít lần ông kêu bà ngậm mình mà
bú thì bà cũng miễn cưỡng được vài lần rồi chấm dứt. Khi đó bà chưa được khám
phá và tận hưởng sự tuyệt diệu của nghệ thuật liếm láp, khơi dậy hết dục tính của
hai người bạn tình với nhau.
Từ từ cũng quen với cách thúc mạnh cặc vào họng mình, bà điều
chỉnh đầu mình nương theo cú hẫy của hắn. Có như vậy, bà mới cảm thấy đỡ bị thốn
ngay cổ họng suýt bí thở. Hai cánh tay bà quành ra sau hông hắn. Bà cào móng
tay lên cặp mông căng thịt của người tình, đầu không ngừng gục gặc bú “dùi cui
gỗ mun”, dĩ nhiên nó không thể đen bóng như thân gỗ mun như cứ nhìn con cặc này
lại khiến bà liên tưởng đến cặc của những gã da đen trong những phim sex bà thường
hay xem. Nước miếng dính đầy trên thân cặc, rồi lại bị cặp môi bà vuốt sạch.
- Sướng quá Nhã ơi, em bú làm anh tê quá.
Được nghe khen bà lại thêm hứng thú, ra sức chăm chút cho
con cặc đen này một sự săn sóc tuyệt hảo nhất từ đôi môi mọng gợi tình của bà.
Hai hàm răng bà chạm nhẽ lên thân gân guốc của cặc, như tạo luồng xung điện chạy
dọc nó cộng với mỗi lần khi môi bà bậm vuốt ngay lớp da non của đầu khất lúc
kéo ra càng làm cho hắn thêm điên dại vì ngây ngất. Cứ tưởng mình là người đầu
tiên ngoài gã chồng già của bà Phương Nhã, nên Thoàn bất ngờ trước “màn thổi
kèn sáo” của bà. Hắn há miệng tròn vo, rồi miệng lại méo vì hơi thở rít qua kẽ
răng vì sung sướng.
- Sướng… sướng… quá…
Một tay chơi cũng gục ngã khi được bà Phương Nhã bú cặc say
sưa. Một người đàn bà khát tình có thể làm được những ngón nghề tuyệt đỉnh như
những con đĩ chuyên nghiệp.
Những ngày vừa qua, mỗi khi hết giờ làm việc thì Tiên Sa đều
có nán lại trễ hơn để tìm cách gặp nói chuyện với Hoàng nhưng nó lại lu bu công
việc ở trên phòng. Nhiều khi muốn chạy lên đó nhưng tự nhiên cô bé suy nghĩ lại.
Sợ mọi người trong phòng để ý nên cô bé đành thôi. Tội nghiệp cho trái tim của
một cô gái trẻ lần đầu tiên rung động, cô bé nhiều khi thẩn thờ đến tội nghiệp.
Chính vì vậy mà lắm lúc Ngọc Dung lại ghẹo chị bạn.
- Coi chị kìa, dạo này ra thẩn vào thơ lắm đó nha.
- Em này, cứ chọc chị hoài. Chị… chị…
Tiên lắp bắp, mặt ửng hồng.
- Thôi em biết rồi, chị… đang yêu…
- Biết rồi mà cứ… mà sao dạo này chị thấy sếp Hoàng mình bận
rộn quá hả em?
- Thì đúng rồi, công ty mình tuyển dụng thêm nhiều bộ phận nữa
đó. Hành chính nhân sự phòng mình thì chị biết sếp phải chịu trách nhiệm chính
mà.
- Tại chị thấy… sếp vất vả quá…
- Cảm thương cho sếp phải hông? À nè, hay để em làm cầu nối
cho chị với sếp nha.
- Thôi, không được đâu. Để tự vậy đi em.
- Chị yêu đơn phương hoài hay sao?
Nghĩ cũng buồn cười, bản thân Ngọc Dung chưa từng yêu bao giờ
nhưng nó lại nói nghe hệt như một chuyên gia về tình yêu. Chắc có lẽ do ảnh hưởng
từ những chuyện ngôn tình trên mạng mà nó hay đọc. Bây giờ đang áp dụng ra với
chị bạn đồng nghiệp bằng lý thuyết suông này. Vẻ mặt Tiên Sa buồn rười rượi. Ngọc
Dung cũng cảm thấy thương cảm lây, có lẽ vì nó xem Tiên Sa như một người chị
thân thiết ở nơi chốn làm việc này. Cả hai tuy làm cùng nhau chưa lâu, vì khắng
khít gần như hình với bóng. Bất chợt trong thâm tâm nó muốn phải làm một việc
gì đó giúp cho cặp đôi đáng yêu này, vì trong mắt nó chàng sếp trẻ cũng thật dễ
thương. Ngọc Dung tự thầm cười với ý nghĩ đó. Nó sẽ giữ kín, quyết định sẽ tự
mình thực hiện mà không cho Tiên Sa biết được.
- Em nghĩ mà cười vậy Dung?
- Đâu có gì, em thấy… chút trưa hai chị em mình đi ăn bún đậu
mắm tôm đi chị. Lâu rồi chưa ăn lại.
- Ừ cũng được. Nhưng tự nhiên chị nghĩ đến chuyện… nếu hôn
ai có mùi mắm môm trên miệng thì…
- Chời ơi, thèm hôn đến mức si nghĩ lung tung vậy hả?
Ngọc Dung cười ngặc nghẹo và cười Tiên Sa chăm chăm.
- Thôi chị không nói chuyện với em nữa.
- Em xin lỗi mà, tại nghe tới… hôn làm em cũng thích… được
thử…
- Em chưa được ai hôn bao giờ hả Dung?
- Chưa.
Nó thì thầm, với chút xao xuyến nhưng tự nghĩ sao mình chưa
được duyên may đó.
- Hai chị em mình lạc hậu hả em?
- Chắc vậy quá.
Trong khi bây giờ, nhiều cô cậu đang tuổi học sinh cấp hai
đã biết hẹn hò yêu đương. Thậm chí cũng nhiều trường hợp cũng đã nếm thử “trái
cấm”, vậy mà cả hai cô bé chưa từng trải qua nụ hôn đầu đời. Có lẽ chuyện này
quá hiếm trong xã hội ngày nay. Ngọc Dung cố dẫn câu chuyện sang đề tài khác.
- Ngoại dạo này vẫn khỏe hả chị?
- Ngoại vẫn khỏe em à, nhưng Ngoại đang buồn lắm.
- Ủa chuyện gì hả chị?
- Quán hủ tíu mì gia mới mở đó Dung. Chỗ quán cà phê nhà chị
Phi.
- À, chủ nhà mới hả chị.
- Ừ, họ mua nhà xong dọn về sửa sang mặt tiền rồi mở hủ tíu
mì. Bảng hiệu đồ đạc xong xuôi hết, mai mốt khai trương rồi. Ngoại chị buồn
chuyện này lắm em.
- Kiểu này là cạnh tranh không lành mạnh rồi.
- Mình là quán vỉa hè, họ quán ở trong nhà vừa khang trang sạch
sẽ nữa. Mình không lại người ta rồi Dung ơi.
- Dạ.
- Lại thêm nhà đó có thằng nhóc mà chị không ưa chút nào.
- Ủa thằng nhóc đó phá chị hả? Nó nhiêu tuổi?
- Chị cũng không biết chính xác, chắc cỡ tuổi chị em mình
thôi à.
- Ồ chị kêu là thằng nhóc làm em cứ tưởng 10 – 12 tuổi gì
thôi chứ.
- Nhìn cái mặt dễ ghét lắm kìa.
- Eo ơi, chắc hắn dám chọc ghẹo chị của em phải hôn?
- Ừa, mấy bữa nay chiều nào đi làm về thì hắn cũng đứng ở
trên lầu nhìn xuống, còn bày đặt huýt sáo nữa chớ.
Giờ nghỉ trưa cũng vừa đến, tiếng chuông báo hiệu cắt ngang
câu chuyện của hai chị em. Hai cô bé chuẩn bị dắt nhau đi ăn bún đậu mắm môm,
chợt thấy Hoàng đi thật nhanh lướt ngang qua. Ngọc Dung liếc nhìn Tiên Sa rồi
thật nhanh gọi lớn.
- Sếp Hoàng!
Hoàng khoác tay ra dấu tỏ ý nó đang rất vội, bỏ lại đằng sau
gương mặt thờ thẩn chựt như muốn khóc, nhưng không thể khóc được, nên cặp mắt đỏ
au.
“Anh ấy không hề nghĩ gì đến mình đâu. Có lẽ ảnh đã có người
yêu rồi, mình không nên hy vọng hão huyền. Chỉ cần thấy ảnh vui, ảnh hạnh phúc
thì mình… cũng vui.”
Dù nghĩ như vậy, nhưng thật ra lòng Tiên Sa có vui được một
chút nào đâu. Giờ đây con tim còn trong trắng của cô bé đã trót vương vấn bóng
hình chàng sếp trẻ trong âm thầm lặng lẽ. Không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng
cứ mỗi lần nhớ lại cũng đủ khiến cô bé rộn ràng đến kỳ lạ.
___
Trăng đêm nay rất đẹp, tròn vành vạnh tỏa sáng xuống trần
gian.
Bụng cô Thu càng ngày càng lớn dần, ngày sinh cũng dần đến.
Mảnh sân vườn phía sau nhà có bóng hai người đang ngồi cạnh bên nhau trên băng
ghế dài kê dưới mái hiên che. Hoàng và cô Thu. Bàn tay cô nằm trọn trong lòng
bàn tay nó, cảm giác bình yên đến lạ thường. Ánh trăng bàng bạc nghiêng soi
bóng đôi tình nhân. Họ đang mong chờ đến ngày được chào đón đứa con xinh xắn ra
đời. Theo kết quả dự đoán, đứa bé sẽ là một cậu bé trai. Cô thầm ước con trai
bé bỏng sau này sẽ giống hệt như cha của nó. Hoàng có đôi mắt sáng, màu nâu sẫm,
sóng mũi khá cao, cùng gương mặt điển trai. Cô yêu ánh mắt của chàng, yêu đôi mắt
nâu đen đó, yêu hết tất cả những gì thuộc về Hoàng. Hạnh phúc muộn màng này với
cô là lẽ sống, là cuộc đời của cô. Nghiêng đầu dựa vào vai nó, cô nghe lòng mình
xao xuyến như thuở mới yêu nó vậy. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới ngày nao
khi Hoàng còn thường lui tới nhà cô, cùng chơi thân với Tuấn như hai anh em. Rồi
cô nhớ lại cái đêm lần tiên, cái đêm mà Hoàng đã đưa cu vào trong cửa mình của
cô, bất chấp sự phản đối của cô. Cô còn nhớ như in, khi anh chàng cứ nhìn chăm
chăm vào háng mình. Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh đó, và lần nào cũng như lần nấy, cô
đều thấy rạo rực nơi cửa mình còn mặt lại ửng đỏ lên. Không thể ngờ được mối
quan hệ lén lút của cô và nó đã đi thật xa. Nép sát vào người Hoàng, cô Thu thấy
mình nhỏ bé như một cô gái chỉ vừa tuổi đôi mươi bước chân vào tình yêu đẹp hơn
cả trên phim ảnh.
Cô tăng cân thấy rõ, đặc biệt rõ ràng nhất với Hoàng chính
là bộ ngực của cô đồ sộ hẳn lên cùng hai núm vú cũng to ra. Nhưng tất cả những
thay đổi về ngoại hình kia của cô vẫn không khiến cô xấu đi một chút nào trong
lòng nó. Tình yêu là vậy.
- Em nghĩ sao về chuyện qua Singapore sinh con?
- Em thấy qua bên đó thì quá tốt rồi. Nhưng anh có qua với
em không nè?
Cô nũng nịu ngẩng mặt hít hà bên vành tai nó. Mùi da thịt,
mùi mồ hôi của nó thân quen đến dễ chịu. Cô cũng thích rúc đầu vào nách nó, dụi
dụi nhìn rất vui. Ban đầu khi chưa quen, Hoàng thấy nhột không thể tả nỗi.
Nhưng từ từ nó biết đó là cách cô Thu thể hiện yêu thương, nó thấy vui cùng với
kiểu âu yếm này của cô.
- Có chứ, anh muốn vô trong phòng sinh luôn để thấy vợ mình
đẻ.
- Anh nói thiệt hả?
- Thiệt chứ sao không ta. Anh coi trên tivi thấy nhiều ông
chồng đứng bên cạnh, cầm tay vợ lúc rặn đau.
- Ôi, em không ngờ chồng em tâm lý quá đi.
Cô chồm người lên hôn liên tục lên gương mặt nó. Chụt, chụt…
- Mà anh có biết lúc đó người đàn bà xấu lắm hông?
- Ừ anh coi rồi anh thấy đúng là lúc đó đau lắm phải không
em?
- Dạ, tùy người đó anh. Do cơ địa với lại do thai nhi nữa.
Có người sinh rất nhanh, có người đau quá hét la quá chừng luôn đó. Nhưng nói
chung đa số người phụ nữ rất đau.
- Lúc đó có chồng ở bên, chia bớt cái đau qua cho chồng nữa
ha.
- Dạ, em cảm ơn ông xã. Em yêu ông xã lắm ông xã ơi.
Miệng cô Thu chu lại, gương mặt nũng nịu càng thêm quyến rũ
vô cùng. Hoàng cúi bồng cô lên, cô sợ bị ngã nên hai tay quàng nhanh qua cổ nó.
- Coi sợ em nặng hả ông xã?
- Có hơi nặng hơn trước chút xíu.
Nó đưa cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng cho cô nằm xuống giường.
Hai cặp mắt nhìn nhau tình tứ. Dường như không gian đây là nơi hạnh phúc nhất
trên thế giới này. Đôi tình nhân quyện vào nhau. Hoàng vừa hôn vừa vén đầm bầu
của cô lên, tay xoa nhẹ quần lót lụa mềm trên người cô Thu. Tiếng sột soạt, tiếng
chút chít của những cái hôn cháy bỏng…
Cô nằm ngửa ra giường. Bụng bầu to ưỡng lên, hai chân xếp chữ
V úp ngược đang dạng ra. Hoàng âu yếm vuốt ve bụng cô, thỉnh thoảng nó áp tai
sát bụng lắng nghe nhịp đập của đứa bé bên trong.
- Anh quyết định đi đến cuối cuộc đời với em hả?
- Ừ, em vẫn chưa tin anh sao?
- Đâu có, nghe anh nói em hạnh phúc lắm anh có biết không?
- Anh muốn được ở bên cạnh em cả đời, anh yêu em bà xã ơi!
- Dạ, em cũng yêu ông xã lắm. Có ông xã ở bên cạnh như vậy,
em vui lắm, em hạnh phúc lắm ông xã ơi.
- Anh cũng vậy.
Bàn tay nó vuốt ve bụng cô, xoa quanh lỗ rốn của cô. Nó cảm
thấy đứa bé bên trong đang cọ quậy, dịch chuyển nhẹ mỗi khi bàn tay nó lướt
vòng trên bụng cô. Thai nhi đang lắng nghe cuộc trò chuyện của ba và mẹ nó,
đang cảm nhận tình yêu của họ qua từng câu nói yêu đương.
Bài hát “năm anh hai mươi em mới ra đời, ngày anh bốn mươi
em mới tròn đôi mươi” thật sự quá đỗi bình thường. Cô và nó hoàn toàn ngược lại;
“năm em hai mươi anh còn chưa ra đời, ngày em bốn mươi anh chưa tròn đôi mươi”.
Tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó, khó có thể nói rằng phải tuân theo một
nguyên tắc nhất định nào đó.
Nó và cô Thu quyết định đăng ký kết hôn để hai người chính
thức trở thành vợ chồng về mặt pháp luật. Cô Thu tìm cách liên lạc với người
làm thủ tục kết hôn ở phường mình cư ngụ. Sau khi khéo léo hỏi han những thứ cần
thiết, cô gởi những giấy tờ liên quan cho người đó. Cô gái chỉ chừng hơn ba
mươi tuổi thôi, sau khi nghe cô Thu trình bày, cô ta mỉm cười từ tốn.
- Bây giờ chuyện đó cũng bình thường mà chị. Em tiến hành
làm ngay cho chị… với anh.
Dường như cô ta cố giấu chút ngượng ngùng của chính bản thân
khi biết được sự chênh lệch quá lớn giữa tuổi tác của cặp đôi sắp đăng ký kết
hôn này. Đúng là trào lưu mới của giới trẻ ngày nay. Các cậu thanh niên tuổi mới
lớn thích yêu các chị gái tuổi xồm xồm. Trong phường này cũng có nhiều vụ kết
hôn giữa người nữ lớn hơn người nam, nhưng cũng khoảng cách chênh lệch cũng chỉ
chừng 5 – 7 tuổi mà thôi. Với cái nhìn khá tế nhị nhưng cũng tinh tế, cô ấy đã
nhận thấy người đàn bà đang ngồi trước mặt mình vừa quyến rũ lạ kỳ vừa trẻ
trung khả ái. Thật sự nếu không nhìn vào hồ sơ, cô ta không thể đoán đúng tuổi
thật của cô Thu. Bất kỳ ai cũng chỉ có thể dám phỏng đoán cô Thu khoảng chừng
35 đổ xuống. Tình yêu luôn khiến cho người ta tươi tắn, yêu đời và khiến cho
tinh thần thoải mái. Và như vậy diện mạo bên ngoài sẽ được trẻ trung hẳn. Sức mạnh
của tình yêu muôn đời vẫn như vậy.
- Chị cảm ơn em. Có gì gọi điện cho chị nghen.
Cô đưa nhanh tấm danh thiếp của mình cho cô ta. Bước ra về
mà lòng cô Thu rộn rã như mở hội. Cô và Hoàng chỉ trong nay mai thôi đã có danh
phận hẳn hoi với nhau. Cô sẽ nghiễm nhiên trở thành vợ của nó. Hạnh phúc biết
bao, khi đứa con trong bụng cô chào đời, cô làm được giấy khai sinh hẳn hoi cho
con với đủ cha đủ mẹ. Với cô bây giờ mọi thứ thật lung linh quá đỗi. Cô không nằm
mơ, vì tất cả điều này là sự thật, sự thật một trăm phần trăm.
Đã đến nước này rồi, cô chấp nhận tất cả mọi khó khăn có thể
sẽ xảy ra cho cô và nó. Cô sẽ cố gắng sinh con ra, cố gắng bảo vệ tình yêu của
mình với người chồng đáng tuổi con của cô. Cô không sợ miệng đời nữa, có lẽ bản
năng của một người mẹ và một người vợ không cho phép cô chùn bước. Cô sống cho
hạnh phúc của mình, sống cho tương lai của cô và đứa con bé bỏng sắp sửa chào đời.
___
Mẹ Hoàng buồn bã khi nghĩ đến chuyện của đứa con trai mình.
Bà biết vợ chồng sắp có cháu nội ẵm bồng, thế nhưng không thể nào vui nỗi. Ai
cũng nở mặt nở mày khi có cháu, nhất là cháu đích tôn nhưng mối tình giữa con
mình và người đàn bà lớn đáng tuổi mẹ như vậy là sự bất hạnh cho gia đình. Bà
không dám cho con mình biết ưu tư của bà, trước mặt của nó và bạn gái nó lần
nào bà cũng tươi cười che giấu nỗi lòng buồn bực. Trước mắt, bà cố gắng thuyết
phục hai đứa nó nhanh chóng lo thủ tục sinh nở tại một bệnh viện hàng đầu ở
Singapore. Chứ cái cảnh Hoàng lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô Thu với cái bụng
to vượt mặt thế kia, bà biết trốn đi đâu khỏi những lời đàm tiếu dị nghị của bạn
bè thân thiết hay hàng xóm láng giềng. Đưa cô Thu qua bên đó, coi như một cách
thức lánh mặt trong thời gian sinh nở rồi sẽ tính bước tiếp. Điều mẹ Hoàng lo lắng
nhất chính là việc phải thông báo với ba Hoàng như thế nào. Tính tình nguyên tắc,
lễ nghĩa của ông không dễ gì chấp nhận chuyện tình của nó. Không chừng gia đình
còn phải trải qua một phen sóng gió nữa. Thế tiến thoái lưỡng nan của mẹ Hoàng,
khiến bà buồn phiền suốt nhiều ngày qua.
Sự lo lắng của bà không qua mắt được chồng. Ba Hoàng nhẹ
nhàng hỏi.
- Dạo này em không khỏe hay sao? Anh thấy em cứ sao sao đó.
- Dạ, em… em mong vợ chồng mình có cháu nội ẵm bồng.
Mẹ Hoàng đã nhanh chóng tìm ra cái cớ giải thích. Một mặt bà
cố trấn tĩnh lại, nhằm tránh sự nghi ngờ của ông chồng đang ngồi trước mặt.
- Có phải mình em mong muốn điều đó không đâu. Anh cũng mong
có thằng cháu nội đích tôn từng ngày từng giờ đây. Cái thằng con mình không biết
có phải…
Đột nhiên ông ngưng ngay câu nói, vì ông hy vọng điều mình
suy nghĩ trong đầu chỉ là giả tưởng mà thôi.
- Anh nghĩ con mình nó sao hả anh? Sao tự nhiên đang nói…
Ba Hoàng cười xòa, ông cầm tay vợ ân cần.
- Anh nghĩ lung tung thôi mà. Vì anh thấy bây giờ ngoài xã hội
nhiều đứa con trai yêu lệch lạc… với mấy đứa đồng giới.
- Hả?
Bà giật mình nhìn chồng. Không lẽ bà nói toạc ra cho ông biết
luôn chứ, thằng con quý tử của ông bà đã “làm” cho bà mẹ của đứa bạn thân nó
mang bụng chửa to tướng đang chờ đợi ngày lâm bồn. Bà thầm nghĩ chồng mình nói
vế cuối câu sai hoàn toàn, còn vế đầu câu rất đúng. Đúng đến đau lòng. Đứa con
trai mà ông bà rất mực yêu thương và dồn nhiều hoài bão, đã yêu lệch lạc. Càng
nghĩ bà lại càng thấy không có phương cách tháo gỡ mối lo này.
- Anh nói vậy thôi chứ anh đang lo một chuyện khác em à.
- Chuyện gì vậy anh? Nói em nghe đi.
- Anh thấy con mình… đi với một người đàn bà.
- Có… có chuyện đó hả anh? Anh thấy… khi nào?
Ông ngước mắt lên trần nhà nên không thấy được gương mặt đầy
lo lắng của vợ. Đưa tay vỗ nhẹ lên trán, ông chậm rãi trả lời.
- Cũng đã mấy ngày rồi em.
Thoáng giật mình vụt qua, mẹ Hoàng nhỏ nhẹ tìm cách hỏi khéo
để xem ông đã biết được những gì, thấy được điều gì. Nhưng thật sự bà lo lắm,
bây giờ phải tùy cơ ứng biến chứ không biết làm cách nào khác được nữa. Với
dáng vẻ trầm ngâm hẳn, ông nhìn bâng quơ về phía góc phòng.
- Anh thấy có vẻ người đàn bà đó cũng phải ngoài 30.
- Anh thấy rõ ràng luôn hả anh?
- Người đàn bà đó thì anh không nhìn thấy rõ lắm. Vóc dáng đẹp…
- Thấy vóc dáng đẹp người ta đẹp mà kêu không thấy là sao?
- Vì anh không thấy rõ mặt người đó nhưng qua vóc dáng nên
anh đoán được như vậy.
- Anh thấy ở đâu?
- Em không biết gì về chuyện này hết hay sao?
- Dạ không.
Cũng may bà đã mang tất cả những tấm ảnh của Hoàng và cô Thu
lần trước nhận được, đi đốt rụi cả khi biết được rõ ràng mối quan hệ của 2 người.
Nên bây giờ bà trả lời như vậy cũng không lo lắng bị lộ sự thật kia ra.
- Dạo này anh ít thấy cô Thu đến nhà mình chơi em hả?
- Dạ chắc công việc bề bộn, với lại… Thu đang có chuyện gia
đình nữa đó anh.
- Mai em gọi cho con về ăn cơm với vợ chồng mình đi nha.
- Để sáng mai em gọi cho con nói nó về. Tình hình kinh doanh
công ty chỗ cô Thu ổn chưa anh?
- Theo các báo cáo anh thấy có vẻ ổn hơn nhiều rồi. Anh tính
nhắc nhở con chuyện lập gia đình. Tuổi nó cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đó
là vừa rồi.
- Nhưng mình cũng đâu thể thúc ép con được chứ anh. Chuyện lấy
vợ là chuyện cả đời chứ đâu phải ngày một ngày hai đâu.
- Em nói vậy thôi chứ anh linh tính hình như con mình nó có
ai rồi đó. Em không thấy điều gì lạ hết sao?
- Dạ không.
Mẹ Hoàng làm bộ tỉnh bơ như không biết chuyện gì về Hoàng hết.
Ba nó ngồi trầm ngâm một lúc. Ông cố lục lại mọi ngóc ngách trí nhớ của mình.
Biển số xe 7879 rất quen, ông đã thấy mấy lần ở đâu rồi mà sao vẫn chưa nhớ ra
được. Quái lạ, chiếc Audi A6 màu đen… Ở đất Sài Gòn này, nói luôn cả ở Việt
Nam, số lượng xe hơi hạng sang Audi không đông đúc như Mercedes – Benz, thậm
chí thua luôn cả lượng xe BMW nữa chứ.
- Anh đang suy nghĩ gì mà trầm ngâm vậy ông xã?
- À… anh đang cố nhớ ra một thứ. Mà sao tự dưng anh lại quên
lạ vậy kìa.
- Chuyện gì vậy anh?
- Em kêu pha bình trà mới đi em.
Mẹ Hoàng đi gọi cô giúp việc chuẩn bị bình trà nóng mới, sẵn
lấy thêm ít trái cây luôn thể.
“Thôi đúng rồi, sao lâu nay mình không nghĩ tới hả ta. Là cô
ta, chính là cô ta rồi.”
Nếu ai đó từng hưởng thụ hương vị cuộc sống tại Việt Nam đủ
lâu, sẽ đủ hiểu rằng không đâu trên thế giới có được sự thoải mái đôi khi đến mức
độ bất kể thời gian nào trong ngày. Mở mắt ra đã có thể thong thả đi ăn sáng,
nhâm nhi một ly cà phê trước giờ làm việc. Thậm chí có người cũng thủng tha thủng
thỉnh ngồi la cà ngoài quán ngay cả trong giờ làm việc. Giờ nghỉ trưa, có người
đã ra tụ tập ngoài quán nhậu, nhà hàng. Nói chung giờ giấc của người Việt Nam
quá sức thoải mái, hàng quán ăn uống mở cửa suốt ngày đêm. Điều này khi đi ra
nước ngoài, chúng ta không dễ dàng bắt gặp được sự thuận lợi như thế này.
Công việc ở tiệm nails khá vất vả, các cô tranh thủ giờ nghỉ
ăn vội fastfood cùng một ly Coke đúng kiểu người Mỹ. Tiệm hôm nay tương đối
thưa khách, cô Chi ngã lưng thiu thiu chợp mắt trên chiếc ghế đặt cuối tiệm.
Tâm trạng yêu đời của cô Chi được chính cô giấu kín, tránh những cặp mắt “nhiều
chuyện” của mấy đứa làm chung. Vì tuổi đời cô lớn nhất trong đám thợ làm ở đây,
cô không muốn câu chuyện đời tư của mình thành mục tiêu cho những lời bàn tán
dường như không có kết thúc của những cô gái kia. Cô đang tận hưởng những ngày
tháng tươi đẹp của cuộc đời người đàn bà. Trải qua ba lần hôn nhân nhưng đều
dang dở, tưởng chừng nhưng hạnh phúc không còn đến với cô nữa. Nhưng thật bất
ngờ… cô đang có chàng người tình trẻ tuổi, ở xứ sở tự do này thì điều này thật
đáng hãnh diện lắm chứ. Có nhiều khi cô muốn hét thật to cho tất cả mọi người đều
biết, nhưng thôi cô phải cố gắng gìn giữ mối quan hệ này trong vòng bí mật để
được càng lâu dài càng tốt. Dù đôi mắt nhắm lại, ai đó đi ngang qua chắc chắn
nghĩ rằng cô đang ngủ. Nhưng thật ra cô vẫn mơ mơ màng màng cứ tưởng như mình lạc
vào giữa giấc mơ. Đúng vậy, giấc mơ của cô bắt đầu vào chính buổi tối ngày hôm ấy…
Tuấn đứng nép người bên ngoài, mắt ngó xuống phía khe sáng
dưới cửa phòng cô Chi hắt ra. Bóng cô đã tố cáo cho nó biết cô cũng đang ở thật
sát với nó, chỉ ngăn cách đúng vách cửa gỗ này mà thôi. Rõ ràng cả Tuấn và cô
Chi đều đang cố gắng che giấu cảm xúc thật trong lòng, còn một chút ngăn cách
giữa hai con người họ cũng chỉ bởi mối quan hệ xã hội. Một đàng là con của một
người bạn thân, một đàng là bạn thân của mẹ mình. Liệu có gì có thể phá vỡ được
tấm vách ngăn cách khá mong manh hiện tại hay không. Đêm đã khuya, không gian
xung quanh cũng thật yên tĩnh. Trong căn hộ này đang có hai con người ở hai giới
tính khác nhau, khác cả ở thứ bậc tuổi tác nữa, nhưng họ đang cố gắng kiềm nén
cảm xúc dâng trào.
Khi đó ở trong phòng, cô Chi cứ nghĩ Tuấn đã đi về phòng của
nó rồi. Cô cảm thấy luyến tiếc, không biết giờ phải làm thế nào khi bên dưới của
cô chẳng chịu để cho cô được yên ổn. Khát khao của một người đàn bà ở độ tuổi
sung mãn như cô làm sao có thể chịu đựng được những tháng năm cô đơn dai dẵng
thế này. Tư tưởng cô đang đấu tranh mãnh liệt, giữa một bên là buông xuôi theo
cảm xúc, theo bản năng người đàn bà; còn một bên là lý trí, là ý thức về vị thứ
của mình đối với chàng trai trẻ ở phòng bên kia.
Cô Chi đứng tựa nghiêng một bên mặt áp sát cửa, đang cố trấn
áp luồng tư tưởng của bản năng cố trào lên. Cô đang bước đi trên một sợi chỉ
mong manh quá, chẳng phải cô đã tận hưởng được một đoạn dài của con đường nhục
dục cùng với Tuấn kia mà. Hình ảnh con cu của Tuấn đậm như in trong đầu cô. So
với những người tình trước đây, cu nó cũng chỉ thuộc dạng khá mà thôi. Nhưng ấn
tượng khó phai hơn những người kia, bởi lẽ cô là bạn của mẹ Tuấn kia mà. Cô
đang thèm khát cảm giác đó quá. Cô buông lỏng hai tay mình xuôi theo thân người,
bàn tay cô run run cầm tay nắm cửa phòng xoay một vòng. Cửa phòng bật ngược lui
thật mạnh, đẩy cô lui một khoảng. Cô giật mình nhưng kịp hiểu rõ nguyên nhân. Từ
ra ở bên ngoài Tuấn đang đứng chống hai tay vào cánh cửa. Bởi vậy chính nó đã
tác động đến khi cửa mở ra, Tuấn chới với chồm tay giữ bên hông cửa kiềm lại.
Cô Chi đang nhìn nó trân trối. Nó bối rối chưa tìm ra được lời để nói, mặt thộn
đi vì mắc cỡ đỏ bừng đến hai bên mang tai.
Cô Chi mặt cúi nhìn bâng quơ trên sàn nhà, cất tiếng phá tan
bầu không khí im lặng.
- Vô… rồi đóng cửa lại đi…
Thật ra việc cô yêu cầu nó làm đó quá vô nghĩa, vì trong căn
nhà này chẳng còn ai khác ngoài hai người ra cả. Nhưng cô cũng đang bối rối chẳng
biết nên nói gì cho phải. Miệng Tuấn mấp máy tuy nhiên chẳng ai có thể nghe được
nó nói gì. Tuấn như kẻ mộng du, tay khép cửa lại rồi đứng ngẩn người ra ngó cô
Chi. Cô thật sự rất quyến rũ. Chiếc váy ngủ dường như trong hoàn cảnh này lại
là một thứ xúc tác mạnh mẽ giúp cho Tuấn thêm cảm giác thèm khát càng hơn. Nhìn
cô vô cùng gợi cảm. Ánh đèn phòng ngủ ở mức độ hơi tối một chút, một thứ ánh
sáng đồng lõa cho khung cảnh khó cưỡng lại được xuân tình bộc lộ.
Không thể nào cưỡng lại được sức quyến rũ tột cùng của cô
Chi, Tuấn đã quyết định làm một hành động. Nó kéo cô sát người mình, mùi đàn bà
thơm nồng mời mọc. Gương mặt cô đỏ phừng phừng, toàn thân nóng ran và cảm giác
như muốn vỡ tung cả lồng ngực. Cả hai như hai con thú hoang dại vờn lấy nhau.
Dù đã từng khám phá cơ thể của nhau rồi, nhưng sức hút vẫn rất mạnh mẽ giữa hai
con người này.
Tuấn đã đưa tay lọt vào trong váy ngủ và bắt đầu sờ soạn cặp
đùi của cô Chi. Bàn tay còn lại nó liền nắm lấy tay cô rồi đưa lên đũng quần
đùi căng phồng của nó. Cô Chi rạo rực khắp toàn thân, hứng thú với cách nó vuốt
ve quanh mu quần lót của mình. Đầu óc cô dần dần lặng đi vì hành động kích
thích đó của Tuấn, hoàn toàn bị nhục dục chi phối. Những ham muốn thể xác đang
dâng tràn, sự đòi hỏi càng dồn dập thêm nữa. Tay cô xoa nhẹ lên cặc nó anh. To
cứng trong lòng bàn tay cô, miệng không ngớt rên rỉ như con mèo cái khát tình.
“Cặc to cứng quá”, cô nhủ thầm trong đầu, “đút vô sẽ sướng lắm.”
___
Ngày Tùng Ký – mì gia khai trương vô cùng long trọng. Một
đoàn múa lâu sư rồng chuyên nghiệp được mời đến biểu diễn. Cả một đoạn đường trở
nên nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người sinh sống xung quanh cho đến những người đi đường
ngang qua cũng tập trung đứng xem. Vì hôm đó là ngày Chủ nhật, nên Tiên Sa ở
nhà, sẵn cũng có Ngọc Dung ghé đến chơi nữa. Hòa lẫn vào trong đám đông bao
quanh quán, hai chị em được dịp nhìn thấy sự rình rang nhưng trong lòng trỗi
lên nỗi buồn. Đặc biệt là ở Tiên Sa, cô biết rồi đây trong những ngày sắp đến mức
thu nhập từ quán hủ mì vỉa hè của Ngoại cô sẽ giảm đi rõ rệt. Quan cảnh nhộn nhịp
nhưng trong lòng cô bé buồn vô hạn. Cái siết tay của Dung, Tiên Sa dường như hiểu
được sự san sẻ của cô bạn đồng nghiệp nhỏ kia. Dù thời gian quen biết và làm việc
chung với nhau chưa được bao lâu nhưng cả hai đã xem nhau như hai chị em ruột
thịt với tình cảm gắn bó, và sự sẻ chia buồn vui. Tùng Ký, chính là lấy tên của
cậu chủ út đó, hắn tên là Tùng. Hắn được nuông chiều từ thuở nhỏ, nay ba mẹ hắn
mở quán ăn này cũng muốn thằng con mình tu chí làm ăn. Tuy nhiên vốn dĩ đã là cậu
ấm từ bấy lâu nay, dường như ăn sâu vào trong máu của hắn rồi. Tư tưởng sống hưởng
thụ đã hình thành từ rất lâu, với tài sản của cải ba mẹ hắn đang có, dư sức cho
hắn một cuộc sống sung túc mà không cần phải động tay động chân lao động vất vả.
Đám bạn bè ăn chơi của Tùng cũng đến chúc mừng. Mang tiếng
chúc mừng, nhưng chủ yếu để ăn chơi nhậu nhẹt hát hò thôi. Đám trai gái lố nhố
với quần áo sặc sỡ đi kèm theo cùng những màu tóc xanh đỏ vàng lòe loẹt khác
người. Điều đáng nói hơn những chính là những chiếc xe mô-tô phân khối lớn, tiếng
nẹt bô gầm rú thay thế liền theo sau tiếng trống múa lân vừa kết thúc. Chúng y
như những con quái thú với nhiều thương hiệu nổi tiếng trong làng mô-tô thế giới
như Ducati các dòng như Monster, Diavel, Kawasaki Z series, Suzuki GSX, BMW… gầm
rú điên cuồng vang dội cả khu vực.
Chịu không nổi sự hòa lẫn của âm thanh từ những động cơ phân
khối lớn kia đang dội đinh tai nhức óc nên Tiên Sa nhanh chóng kéo bé Dung cùng
dẫn theo cu Bí đi qua bên một quán trà sữa phía xa gần đường. Ba chị em đặt người
ngồi xuống ghế. Cu Bí tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết quan tâm đến chị gái của
mình.
- Chiều nay Ngoại có mở quán bán không chị Hai?
- Có chứ Bí. Em không thấy Ngoại đã nấu sẵn mọi thứ hết rồi
sao nè?
- Dạ… nhưng em thấy… em thấy…
Thằng bé cứ ấp úng làm Tiên Sa cũng thắc mắc.
- Có gì thì Bí cứ nói chị Hai nghe, Bí đang nghĩ gì nè?
- Em sợ mình ít khách đó chị Hai.
Cu Bí e dè bộc bạch trăn trở của nó, thằng bé sợ chị nó la rầy
nên gương mặt không được tươi. Tiên Sa xoa lên mái tóc nó, rồi nựng yêu lên má.
Cô bé hiền hòa nói với em trai mình.
- Đồ Ngoại nấu ngon nên hổng sao đâu Bí. Quán người ta to chứ
chưa chắc ăn ngon bằng được phân nửa của Ngoại mình đâu nha.
- Dạ.
Thằng bé trả lời với sự tin tưởng tuyệt đối vào lời của chị
Hai nó nói. Đối với cu Bí, Ngoại và chị Hai là hai người nó thương yêu nhất
trên đời này. Những kỷ niệm với cha mẹ với cu Bí khi đó vẫn thật sự sâu đậm
trong trí nhớ của một cậu nhóc. Nhưng thằng bé biết rằng sau này không còn được
lại cha mẹ, thì bên cạnh nó lúc nào cũng có chị Hai. Chị Hai luôn lo lắng cho
nó mọi lúc, thường hay dẫn nó đi chơi công viên hay đi nhà sách mua bút viết
sách vở cho nó. Nó biết chị Hai thương yêu nó nhất trên đời, à quên, chị Hai
cũng thương bà Ngoại nữa chứ. Ngôi nhà nhỏ bé kia, có ba trái tim nồng ấm bên cạnh
nhau. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế thôi.
Cầm muỗng mút từng viên thạch phô mai đưa lên miệng, cu Bí
đâu hay biết chị Hai nó đang ngắm nhìn. Tiên Sa tự dưng nghe nhói trong lòng.
Cô bé thỉnh thoảng nghĩ đến một ngày nào đó Ngoại cũng sẽ không còn ở trên đời
với hai chị em cô nữa, còn lại cô và cu Bí là hai chị em tự phải nương tựa đùm
bọc cho nhau mà thôi. Rồi nước mắt cô nhỏ xuống mặt bàn từ lúc nào không hay.
Ngọc Dung tinh ý hiểu chị bạn mình là một người có tấm lòng yêu thương, biết lo
nghĩ. Cô bé cũng nghe buồn vời vợi, đôi mắt lại đỏ hoe. Giật mình khi bàn tay
chạm lên mặt bàn, Tiên Sa nhanh chóng vuốt vội mắt. Cô lau nhanh để không ai có
thể kịp phát hiện, nhất là với cu Bí.
Tiếng gầm rú của đám mô-tô phân khối lớn cũng xa dần, trả lại
cho phố phường sự bình yên thường ngày. Ba chị em ngồi cũng khá lâu, sợ Ngoại ở
nhà một mình buồn nên tính tiền rời khỏi quán. Cu Bí hồn nhiên, chạy nhảy vui
như chú chim sáo chuyền cành trong buổi sáng ban mai. Nhìn thấy em mình như vậy,
Tiên Sa có chút chạnh lòng. Cô lại nhớ đến ba mẹ, nhớ những ngày gia đình cô hạnh
phúc sum vầy. Nay mọi thứ chỉ còn trong miền ký ức.
“Ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ lắm!”
Rầm…
Cô bé giật mình hốt hoảng, cu Bí nằm ngã sóng soài ngoài giữa
đường. Ngọc Dung vừa khóc bù lu nhìn qua phía cô bé. Một gã trai chạy mô-tô
phóng vèo với tốc độ quá lớn, va chạm với cậu bé. Gã lồm cồm bò dậy, cái mũ bảo
hiểm fullface trùm kín mặt nên không thể biết rõ mặt mày như thế nào. Nhưng
nghe giọng cũng có phần hốt hoảng.
- Gọi… gọi… cấp cứu đi…
Gã tự nói rồi cũng tự mình móc từ trong túi quần jean lấy ra
điện thoại di động. Tiếng người đi đường la lên.
- Có taxi kìa, chở thằng nhóc nhanh lên.
Chỉ một phút lơ đễnh khi băng qua đường, cô không nắm chặt
tay thằng bé cùng đi. Bây giờ nếu cu Bí có mệnh hệ gì thì cô biết sống làm sao,
nguyện cầu cho ơn trên gìn giữ cho thằng bé sớm tai qua nạn khỏi. Người đi đường
cũng như hàng xóm gần đó đã giữ chiếc mô-tô đang tai nạn lại. Gã lái xe đau khổ
cùng ngồi lên taxi chở cu Bí cùng Ngọc Dung và Tiên Sa chạy đến bệnh viện gần
nhất.
___
Ba Hoàng đang ngầm dò xét tình hình. Ông đang bán tín bán
nghi sau khi đã biết chắc chắn chủ nhân của chiếc xe Audi A6 với biển kiểm soát
có 4 số cuối 7879 kia rồi. Ông đang ôm trong lòng sự thắc mắc, tại sao thằng
con của ông lại có mặt bên cạnh cô Thu trong khung cảnh đó. Tại sao người lạ
nào đó lại gởi những tấm ảnh kia với dụng ý gì. Tất cả những điều đó càng khiến
ông thêm bức bối. Nếu chọn hỏi thẳng Hoàng, thì ông không cho đó là giải pháp
hay nhất. Nên bây giờ ông chọn việc âm thầm theo dõi động tĩnh của nó mà thôi.
Bữa ăn sáng diễn ra trong không khí khá trầm lắng. Câu chuyện trao đổi giữa hai
cha con chủ yếu xoay quanh mấy vấn đề của Công ty, cũng như công việc của nó mà
thôi.
- Con thấy công việc giờ ổn chưa? Có tiến triển tốt không?
- Dạ con thấy ổn lắm rồi Ba. Còn mảng về bên nhân sự thì con
đang học thêm.
- Đúng rồi, nhân sự luôn là cốt lõi của bất kỳ tổ chức hay một
doanh nghiệp. Quản trị nhân sự là điều không dễ tiếp thu trong một sớm một chiều.
- Dạ hiện tại cô phó phòng của con đảm trách nhiều về mảng
này.
- Nhất thời như vậy thôi, nhưng người chịu trách nhiệm chung
vẫn là con. Con nhất định phải để tâm vào, nhất định phải nắm bắt được cái hay
của mảng nhân sự này nhé con. Hay lắm đó.
- Dạ con đang theo học lớp quản trị nhân sự bên Trung Tâm
đào tạo của Hội doanh nghiệp Trẻ Thành phố đó Ba.
- Tốt, bên đó đào tạo bài bản lắm. Học và được thực hành ở một
số doanh nghiệp của chính các giảng viên ở đó nữa. Cố lên nha con.
- Dạ.
- Mà này, dạo này có quen cô bé nào không? Chuyện tình yêu
có gì kể cho Ba Mẹ nghe không?
- Dạ… con chưa có ai hết.
- Ba Mẹ biết chuyện tình cảm của con thì Ba Mẹ không có ý kiến
gì hết, nhưng cũng xem tranh thủ mà chọn một đứa con gái nào đó đi con. Còn thời
gian tìm hiểu nhau 1 vài năm trước khi cưới nữa chứ, suy nghĩ đến chuyện yêu
đương cũng vừa rồi con à. Hồi trước còn đi học, sợ chuyện đó ảnh hưởng học hành
chứ còn giờ con đã đi làm rồi. Công việc cũng dần ổn định nữa chứ, thấy Ba nói
đúng không con trai?
- Dạ đúng Ba. Chuyện lấy vợ tại hiện giờ con chưa nghĩ nhiều
về nó.
Mẹ Hoàng xen vào.
- Tại Ba với Mẹ cũng muốn có cháu nội để ẵm bồng con biết
không? Chuyện lấy vợ luôn là chuyện hệ trọng bậc nhất nha con. Không có suy
nghĩ hời hợt được đâu, dù có yêu cũng phải không được cảm xúc kiểm soát hết lý
trí đó. Chọn vợ là điều phải cân nhắc thấu đáo, chuyện cả đời người mà.
Nó biết mẹ đang muốn nhắc nhở, ý bà ngầm khuyên nó nên thận
trọng trong mối quan hệ với cô Thu. “Chuyện lấy vợ là chuyện hệ trọng bậc nhất”,
nó hiểu rằng ở trên đời này khó có bậc làm mẹ làm cha nào có thể vui mừng khi
con mình yêu và lấy một người phụ nữ lớn tuổi cả. Rồi mọi người xung quanh, người
thân trong gia đình, bà con lối xóm… Nói chung là xã hội, tất cả đều sẽ nhìn với
con mắt thiếu thiện cảm. Một vấn đề cực lớn, chẳng phải như suy nghĩ của nó.
Tuy nhiên nó biết rõ ràng mình đang làm gì. Nhưng có lẽ nó sẽ không lường trước
điều gì ở phía trước đang chờ đợi nó và cô Thu. Liệu mọi thứ như tiên liệu của
nó được bao nhiêu phần trăm. Tất cả do thời gian trả lời.
Nằm một mình trên giường, cô Thu thỉnh thoảng đưa tay vuốt
ve bụng. Cái thai mấp máy lên nhưng cảm nhận được mẹ của nó đang âu yếm. Bất
giác cô tự mỉm cười, cô lại có thêm một đứa con trai bé bỏng này nữa. Kết quả của
một cuộc tình khó được xã hội chấp nhận khi cha của đứa bé chỉ đáng vào tuổi
con của mẹ nó. Trận gió lớn thổi ngang qua sân vườn sau nhà khiến cây lá xào
xào nghe rất rõ. Giữa đêm khuya tâm hồn của con người dường như tĩnh lặng nhưng
cũng có biết bao suy tư trằn trọc.
Sáng mai thôi, cô sẽ bay qua Singapore để chuẩn bị cho việc
sinh nở. Cô mong chờ từng ngày, đếm từng giờ từng phút đến khoảnh khắc được bồng
trên tay sinh linh bé bỏng. Mọi thứ đã sắp xếp xong đâu vào đó rồi, gọn gàng đầy
đủ. Một tình yêu phải che giấu, sống trong kín đáo như vậy cũng làm cho cô thấy
thoáng buồn. Biết làm sao được khi hai người trong cuộc yêu nhau với cả đống sự
khác biệt. Khác biệt về tuổi tác là điều ngày nay thường thấy trong xã hội, đặc
biệt ở xã hội phương Tây. Nhưng khác biệt gấp đôi tuổi của người kia như cô và
Hoàng là trường hợp đặc biệt hơn. Chênh lệch nhau cả một thế hệ, tưởng chuyện của
cô và nó chẳng thể đi đến đâu. Nhưng ai ngờ, giờ cô đang ôm trong bụng cái thai
của Hoàng với sự quan tâm chăm sóc và yêu thương dành cho nhau. Chuyện đời cũng
thật oái oăm thay.
Chuyến đi này, Hoàng tự thu xếp không để cho ba nó biết, ngoại
trừ mẹ nó ra. Cô mua vé hạng thương gia, nó mua vé dạng thường. Không phải vì
tiếc tiền không mua chung hạng ghế ngồi cùng với cô, mà vì giữ tế nhị và sự kín
đáo nên buộc nó không ngồi gần với cô. Nó cũng thấy cô mủi lòng, nên vẫn thường
an ủi cô. Cô hiểu nên cũng chỉ buồn thoáng qua, cô lại càng yêu nó hơn.
“Tối nay anh về trễ chút nha em. Hôn em!”
Hoàng nhắn vội cho cô Thu vài chữ, nó phi xe thẳng đến bệnh
viện nơi cu Bí đang nằm cấp cứu sau khi đọc được tin nhắn của Ngọc Dung. Nó
luôn là như vậy, sống chí tình chí nghĩa với mọi người xung quanh. Đằng này,
Tiên Sa là nhân viên phòng Hành chính do nó quản lý nên chuyện gia đình cô bé xảy
ra chuyện lớn cũng là việc nó cần hết sức quan tâm.
Nhận xét
Đăng nhận xét