Địa ngục trần gian - Chap 7

Chương 7: Cửu Nhạn

……………….

Sáng. Chim ríu rít trên cành. Gió xào xạc tán lá. Rừng già bừng tỉnh, nhưng không khí ngập nắng và sương mai chẳng hề trong lành như thường lệ…

Khu trại nằm sát bờ sông. Khói lửa vẫn còn âm ỉ, cảnh hỗn chiến đêm hiện dần ra dưới nắng….

Không khí đặc quánh mùi tanh của máu tươi.

Rải rác khắp trại là xác người, tay, chân và những miếng thịt vương vãi….

Cửu Nhạn lờ đờ mở mắt tỉnh dậy. Dây trói siết chặt toàn bộ cơ thể y dính vào gốc cây khiến da đau rát, làm đầu óc y bừng lên nhanh chóng thoát khỏi cơn hôn mê….

Máu trên lưng, vai, tay, chân, máu trên đầu lăn xuống mặt, máu khắp mọi nơi trên cơ thể y.

Cửu Nhạn thoáng nhớ lại thật nhanh đêm đẫm máu vừa qua, nhớ lại trận thảm sát mà kết cục là y bị trói quỳ ở gốc cây này….

Nhìn ra xung quanh trại của mình chỉ để thấy những gì mình đã biết hết: anh em, huynh đệ,........, hai mươi ba con người… đang rải rác thành cả trăm mảnh vất vương khắp mặt đất, dọc bờ sông… Máu của anh em nhuốm đỏ cả dòng nước cuồng nộ….

Chúng chỉ chừa lại mình y được sống….

Và….

Tiếng phụ nữ la thét thất thanh làm Cửu Nhạn giật mình như điện xẹt! Hắn quay đầu nhìn, gầm lên gọi tên vợ và con:

“Anh! Yến!!!!!!????? “

Đối diện gốc cây y đang bị trói quỳ, hai chiếc bàn bằng tre to rộng mà anh em trong băng vẫn ngồi nhậu, đang được đặt sát làn nước lũ. Bàn được dựng đứng lên, cố định bằng đá tảng và dây thừng… nhìn như 2 giá treo cổ… …

Trên mỗi bàn, là vợ và con gái của y. Cả hai bị trói chặt tay chân vào 4 góc bàn, lọt giữa khe của những cây tre đóng thành mặt bàn…. Cả hai đều loã thể, không một mảnh vải che thân…… Đang giãy giụa vô vọng và thét lên thống khổ…..

Một người lên tiếng cười đểu cáng, gọi to tên của y:

“LÊ PHI NHẠN!!!!! “

Y quay lại nhìn.

Người đó đang đứng cười, nụ cười chưa bao giờ tắt đi trên đôi môi nó.

Người đó đưa mắt giễu cợt nhìn y, nhìn vợ con y trần truồng chuẩn bị đón lấy trận dày vò xác thân tàn độc nhất chốn rừng sâu. Mắt nó ánh lên một tia thèm thuồng lộ liễu..

Người đó là kẻ đã luôn đứng cạnh y trong từng trận chiến, suốt 4 năm ròng…

Đầu trọc. Mắt hí. Môi lệch. Nó là thằng đàn em duy nhất của y còn chưa bị chặt thành thịt băm

Y gằn giọng, dường như nghẹn lời không nói nổi:

“Là mày làm sao!? …. Là mày hả KIÊNNNNN!!!!!???????... “

Đáp lại y vẫn là đôi môi méo lệch, cười nhếch lên…..

Nó đã sắp đặt tất cả.

Dẫn băng đào vàng, băng buôn lậu gỗ và luôn băng hàng trắng tới đây.

Nó dạy cho chúng tìm đường vào tận lán trại bí mật nhất rừng sâu… đúng cách mà Đai Ca nó đã dạy nó…

Nó Đánh úp anh em và Đại Ca của nó. Dùng lực lượng kinh khủng chưa từng có tiền lệ chốn lục lâm này: 3 băng hợp tác mà đánh. Năm mươi mốt thằng cả thảy!

Nó chém nát tới người cuối cùng, những người mà đêm trước nó còn gọi tiếng “anh em”

Nó nghĩ ra mọi cách để hành hạ Đại Ca nó sao cho sống không bằng chết…

Và nó đã chọn cách này đây!!!

Nó là KIÊN ĐIÊN, cái biệt danh không phải tự dưng mà có!!! Hôm nay Đại Ca sẽ phải biết, phải hiểu rằng, nó mới là chủ!!!! Hôm nay Đại Ca sẽ phải mở mắt ra mà nhìn cơn điên của nó, không còn có chút quyền lực nào mà can ngăn!!!!!!

….

Chuyện mà Kiên Điên muốn làm với Cửu Nhạn thật ra không có gì phức tạp.

Bắn. Chém. Giết. Lóc thịt ra chầm chậm suốt cả tuần…..cũng không phải là chuyện có thể làm Đại Ca của nó phải sợ nó!

Chỉ có một cách độc nhất mà thôi.

Bắt y phải NHÌN!!!

Kiên Điên lên tiếng tiếp, giọng nó run lên vì sung sướng trước điều mà hắn sắp làm với Đại Ca:

“Lê Phi Nhạn!!!! Mày nhớ cho kỹ những gì mày sắp nhìn thấy ngày hôm nay!!! Nhớ kỹ rồi đem theo xuống mồ nha!!! Mày giành lấy mọi thứ của tao, bao nhiêu năm rồi….. Bây giờ tao thắng mày rồi!!! Tao giành lại được hết!!!! Nhưng mà tao đéo giữ! Tao phá nát hết trước mặt mày! Tao xé tanh bành hết bắt mày nhìn!!!!! Nhìn kỹ đi nha, mày sẽ có đúng một ngày một đêm mà nhìn!!!!!!....... “

Kẻ được coi như “chúa sơn lâm” nơi đây, kẻ mà cái tên Phi Nhạn chỉ cần nói ra cũng đủ khiến cả rừng già này im lặng… Y chợt lạnh sống lưng!

Y quay ngược lại bờ sông nhìn vợ và đứa con gái vừa tròn mười lăm đang vẫy vùng trong tuyệt vọng…. Hướng đối diện trước chỗ mà y đang phải quỳ….. Chỉ cách không đầy chục bước chân…..

Nó sẽ làm……….. Nó sẽ…. Cả ngày sao!?

Lê Phi Nhạn không sợ Trời không sợ Đất bỗng run giật cả người! Y quay lại nhìn Kiên điên….

Thằng phản bội cười: “dù mày có quỳ xuống lạy một ngàn lạy cũng không van xin được gì đâu… thật ra đâu phải chỉ một mình tao muốn trả thù mày mà làm vậy…. Mày nhìn coi…. “

Nó giơ tay chỉ vòng quanh trại, người của 3 băng kia đang tiến dần về phía 2 cái bàn với những con mắt háu đói….

“ở đây tụi tao tổng cộng còn lại ba mươi mốt anh em…. Sau đêm qua chém lộn mệt rồi, không lẽ không cho tụi nó chút gì giải khuây cho vui lên!? Mà mày coi coi, quanh chỗ này giờ toàn là máu, thứ duy nhất giải khuây được chỉ có…….. Hề hề hề, bây giờ mày kêu tao cản tụi nó, tao cũng đéo dám đâu!!! Thôi chịu khó ngồi coi nha ĐẠI CA!!!!!!!!!! “

…….

Cả buổi sáng đó chính là ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời Cửu Nhạn…

Đầu tiên là thằng phản bội Kiên điên. Nó bắt y phải chọn xem nó sẽ đụ ai trước: Ngọc Anh vợ y, hay cô con gái riêng của nàng, Ngọc Yến. Nếu không chọn, nó sẽ cắt hết 4 núm vú…..!!!!!

Cửu Nhạn lạc hồn. Chín đầu ngón tay y tê dại lạnh buốt dù nắng đang lên cao…

Ngọc Yến tuy không phải con đẻ của y, nhưng tình thương y dành cho nó không khác gì con ruột. Y ẵm bồng nó suốt trên tay từ lúc nó 3 tuổi, từ lúc y rước mẹ con nàng lên chốn rừng già này phiêu bạt cùng y….

Còn người vợ trẻ đẹp của y…. Ngọc Anh….

Không có thứ gì trên đời này y trân quý hơn nàng hết!!!

Cửu Nhạn câm nín…. Y thật lòng muốn dập đầu xin thằng chó đẻ tha cho mẹ con nàng…. Nếu làm vậy có tác dụng!

Cuộc đời lừng lẫy của y, chưa bao giờ nghĩ sẽ phải gặp cảnh này……

Kiên điên lè nhè đột ngột đổi ý. Nó nói tiếp: “thôi mày khỏi đau lòng khó nghĩ… Dù gì thì hôm nay cả 2 đều phải tét *** dập vú hết!!!! “

Cửu Nhạn mắt long lên sòng sọc nhìn Kiên tiến lại phía người vợ yêu của hắn, đưa tay bóp vú nàng, móc *** nàng xòng xọc không thương xót…. Con cọp núi kiêu hùng rên lên… “Kiên, tao xin mày……..”

Kiên quay cái mặt hiểm độc lại trả lời “Câm đi! Tao chỉ muốn mày quỳ đó mà nhìn nguyên ngày, khỏi cần mày nói!!! “

Một thằng đàn em của nó đến nhét giẻ vào mồm Cửu Nhạn.

Nó bắt đầu chơi hai nàng!!!

Đứng, nắc như chó dại vào *** Ngọc Anh chừng 10 phút, tay ngắt nhéo đầu núm nhỏ xíu non nớt của Ngọc Yến kế bên, Kiên điên sảng khoái cười dâm đãng nghe tiếng kêu khóc rên rỉ của cả hai. Nó nhấp chút chơi cho vui rồi rút cặc ra, đổi sang *** của bé Ngọc Yến mà tiếp tục. Vừa đụ cô bé vừa tròn 15 tuổi vừa véo núm vú của mẹ nàng…. Cứ đổi qua đổi lại như thế chừng 3 4 lần thì nó ngoắc tay gọi cả bọn vào cuộc.

Ba mươi mốt thằng tiến lên, bu quanh hai người phụ nữ loã lồ tả tơi đang rên khóc thảm thương…. Chúng đích thị là một bầy sói đói!

Mỗi thằng 1 chập. Mỗi chập chừng 15 20 phút. Chơi xong lỗ này, Đợi đến lượt mình rồi lại đút vào cái lỗ cạnh bên. Cứ ra vào, xếp hàng đợi như thế…. Nên thằng nào cũng khoẻ y nguyên như lúc đầu. Xoay tua hai lần tức là mỗi 1 thằng đã chơi 4 lỗ, chúng vẫn dập ầm ầm như trâu điên, chẳng hề hao sức.

Còn hai cô gái thảm thương thì hứng chịu sự tra tấn liên tục không ngừng một phút nào… Hai cái lỗ ướt đầm đìa, sưng tấy lên, hơi bắt đầu rỉ máu vì bị ma sát quá mức…. Bốn bầu ngực trắng muốt tả tơi, be bét những dấu răng và dấu ngón tay. Núm vú thì dập nát, máu bầm tụ lên đã chuyển thành màu tím đen…..

...

Đúng bốn tiếng đồng hồ trôi qua.

....

Trưa. Mặt trời đứng bóng. Nắng hầm hập lán trại và mặt sông.

Cả đám bọn chúng ăn uống rồi vào trong lán nằm ngủ nghỉ lấy sức.

Ngọc Anh và Ngọc Yến vẫn bị trói đứng sát mép nước. Thân thể nhầy nhụa nát nhừ. Không còn nhìn ra được chỗ nào trên làn da còn nguyên vẹn….

Cả hai nàng đều đã bất tỉnh mê man.

Cửu Nhạn quỳ đối diện. Đôi mắt trống rỗng như người đã chết………

…..

Ba giờ rưỡi chiều. Nắng hơi nhạt. Có nhiều mảng mây đen kịt đang ám quanh bầu trời.

Kiên điên đi ra khỏi lều để mở đầu chập hai.

Tháo dây trói. Kéo hai thân xác rách rưới tàn tạ đến sát bên cạnh Cửu Nhạn. Quăng xuống đất. Lại trói, căng tay chân rộng toác ra….

Kiên quỳ xuống vào ngay giữa háng Ngọc Yến, gương mặt chó đẻ của nó nhìn chằm chằm vào người nó từng gọi Đại Ca…. Nó bắt đầu nhấp đều đều….

Ngọc Yến còn mê man. Cô bé đã hoàn toàn kiệt quệ sau trận hiếp dâm dài bốn tiếng!

Kiên có cách bắt cô bé phải tỉnh:

Vừa chầm chậm nắc vào háng Yến, hắn vừa đếm nhịp rõ to cho cả gia đình 3 người nghe….

“một….. Hai……. BA! “

Đúng ngay số 3, tên ác quỷ nắm đại một chùm lông mu của con bé, không cần biết bao nhiêu sợi, giật đứt!!!!

Ngọc Yến rú lên khủng khiếp. Tiếng vang dội xung quanh rừng cây nghe buốt đến tận óc….

Cửu Nhạn lờ đờ chứng kiến hết, nghe thấy hết, mà hai mắt chẳng còn mở lên nổi….. Y cũng gần như mất hồn vì đau rồi………….

Tên phản bội tiếp tục trò chơi.

“một, hai, BA, sực!!! “ một chùm lông nhỏ mỏng manh nữa bị nhổ lên.

“một hai ba, sực!!! “ mỗi làn số 3 vang lên là 1 lần Ngọc Yến oằn người tỉnh dậy gào rú… rồi lại ngất đi

...

Lại tỉnh dậy. Lại gào khóc. Lại ngất đi. Lại đếm…..

...

Chưa đầy mười lần đếm, mu *** của bé gái mười lăm đã đầy máu tươi!!! Không còn cọng lông nào nữa để cho con chó dại nhổ……….

Ngọc Yến hoàn toàn mất nhận thức.

Kiên rút cặc ra, giao cho đám đàn em chơi nàng tiếp. Ba mươi mạng bu vào, chẳng hề thương xót cái *** đang thấm đầy máu tươi………………

Cửu Nhạn vẫn thấy hết. Mà y vẫn bất động….

Kiên quỳ xuống giữa háng Ngọc Anh mà đụ nàng. Với nàng, hắn chơi trò khác.

Không quên đểu cáng liếc nhìn người đàn ông chín ngón đang mất hồn….. Kiên vừa đụ vừa…. Đốt!!!!

Bật cái Zippo lên, vừa đẩy cặc vào *** nàng, tên chó má vừa dí ngọn lửa vào núm vú.

Tiếng rú gào khóc la vang lên.

Đổi ngọn lửa qua núm vú kia.

Lại gào khóc.

Đổi xuống dưới mu.

Ngọc Anh thét lên lần nữa rồi xỉu. Mùi khét lẹt bốc lên từ chùm lông mu rậm đen của nàng…. Hai đầu núm bị phỏng sưng lên đỏ rộp…..

Kiên vẫn đụ và đốt đủ chỗ khác: nách, bụng, háng, đùi.... nó không quên mỗi lần đốt mỗi lần nhìn vào mắt Đại Ca....

……

Cửu Nhạn vẫn trơ ra như đá.

Y vẫn bất động, khi ba mươi mốt con sói điên dày vò hai nàng đến tận lúc trời sụp tối

… .......

7 giờ tối.

‘Bữa tiệc” vẫn còn đang tiếp diễn. Cả đám bày rượu thịt ra nướng và nhậu nhẹt. Đèn pha, đèn khí, đèn của xe cào cào và xe tải nhỏ...được mở hết lên phục vụ cuộc vui.... Thằng nào ăn nhậu cứ việc ăn nhậu. Thằng nào no nê rồi hoặc chán quá lại quay trở ra bờ sông mà chơi đùa trên 2 thân thể tàn tạ xác xơ….

Chúng đã đụ hai mẹ con suốt một ngày trời - đúng như lời Kiên điên tuyên bố!

Thế nên giờ đây thằng nào cũng chán, chỉ muốn chơi muốn hành hạ tìm chút cảm hứng mới lạ chứ ít thằng nào vẫn còn nứng…..

Hai mẹ con đã bị đổi sang tư thế trói đứng khom lưng chổng mông. đưa mông về phía sông, lưng thì gập cúi xuống về phía trước, hai tay và cổ bị dây thừng quấn chặt vào ngang mặt bàn tre - độ cao ngang thắt lưng. Tư thế đó làm 2 đôi vú nát nhừ thòng xuống…. Hai gương mặt lờ đờ thất thần chỉ cách Cửu Nhạn vài bước….

Trời gầm gừ ngày càng to, sét giật khắp không trung…..

Ba mươi mốt thằng, lúc này cứ thay phiên nhau ra “chơi trò chơi”, thằng nào thích gì làm nấy….

Có thằng ra đụ Ngọc Anh theo kiểu chó, với tay thọc nguyên cây cán dao vào *** Ngọc Yến cạnh bên…. (nếu không phải chừa cho bọn kia chơi thì nó đã không ngại ngần mà thọc bằng…...lưỡi dao rồii….!!!!)

Có thằng thì vừa đụ vừa chồm tới vò nghiến 2 bầu vú nhỏ của Ngọc Yến...bằng 2 tờ giấy nhám hạt to ráp…..Âm thanh nghe "soàn soạt" trên đôi gò bé nhỏ y như khi chà giấy nhám lên gỗ cây......... Con bé thét lên không còn ra tiếng nữa….

Có thằng chán đụ rồi, chỉ thích phá…. Dùng cây mã 6 tấc vỗ thẳng vào *** Ngọc Anh bằng bề mặt phẳng của cây dao. Cứ đứng đó vỗ mãi liên hồi nghe “chát chát chát” nơi hai mép thịt đã nát nhừ….. Bề mặt kim loại lạnh tanh đập thẳng vào háng, lưỡi dao bén ngót thì cứ sượt sát vào bắp đùi trong……. Người phụ nữ giật lên “hừ hự…” theo từng nhịp từng nhịp…..

Có thằng khác thấy trò đó có vẻ hay, đi ra bắt chước…. Có điều nó 2 tay cầm 2 cây búa nhỏ…….

Có lúc thì 2 thằng đứng phía trước mà đụ 2 cái miệng đầy máu. Chúng cầm sẵn kềm cắt sắt trên tay, hễ ai dám ngậm 2 hàm răng lại là sẽ nhổ răng để cho chừa….. Vừa nắc vào miệng, vừa đưa cây kềm nhấn nhá trên bầu vú và núm vú đang lõng thõng đong đưa……..

2 thằng khác ra thay thế, ngồi xổm xuống ngay phía bên dưới 4 quả đào xác xơ rớm máu đó, nhìn lên…. 1 thằng đưa mồm liếm nút bú cắn rồi nhai nát núm…… 1 thằng (nhìn có vẻ hơi ngu ngu) tát điên tát khùng liên hồi, tát cho đôi vú đong đưa dữ dội như quả lắc đồng hồ….rồi cũng cắn và nhai……

…….

……..

Cứ thế cứ thế, Cửu Nhạn được chứng kiến vô số trò cuồng dâm thú vật, vô số kiểu hành hạ chó má tàn độc nhất mà cả đời lang bạt của y chắc cũng chưa từng biết qua….. Tất cả đều được “biểu diễn” trên xác thân của vợ và con gái y……

...

Mưa càng lúc càng to.

Dòng lũ càng chảy càng xiết.

Tiếng gầm của nước lũ, tiếng ào ạt của mưa, tiếng động cơ xe rền rền, tiếng tru tréo hoang dại của lũ mọi rợ, tiếng rên khóc thê lương của hai cơ thể nát bươm……. âm thanh hòa lẫn, vạn vật quay cuồng, đêm rừng cuồng loạn đầy âm vang như thể rừng đang phê thuốc…..

Cửu Nhạn vẫn câm nín. Mắt y đã thôi nhìn vào cuộc hoang dâm tàn khốc từ lúc trưa rồi….

Mắt y chỉ lạnh lẽo nhìn Kiên điên. Nhìn suốt nhìn mãi không rời một ly.

Đôi tay y chuyển động lên xuống thật khẽ dưới làn dây trói từ lúc trưa….

Ngón cái bày tay phải của y cụt hơn phân nửa đã từ lâu, da bọc kín chỗ xương bị chặt cụt đã mười mấy năm trời....

Nay, Y dùng năm móng bàn tay trái cào nát lớp da đó ra, lòi đầu xương gãy lỉa chỉa - chính là xương của 1/2 đốt giữa ngón cái!

Dùng thứ dao tự tạo bén nhất và duy nhất mà y có đó - y cắt dây chậm chạm từ lúc trưa. .....

Dùng xương ngón tay mà cắt dây!!!

Cảm giác như ngón tay đó bị chặt lại nhiều lần nữa.... hay là bị xắt thành cả trăm lát mỏng....liên tục từ trưa đến tối....

Cảm giác đó có ích!!! Nó làm Cửu Nhạn được phân tâm khỏi cuộc hành dâm trước mặt.......

Máu tràn xuống đất. Vụn dây rơi lả tả thành đống nhỏ dưới gốc cây…. mà không con sói dâm dục nào phát hiện ra……

Cửu Nhạn vẫn hơn bọn sói kia một cái đầu.

Và một lá gan!!!

……….

.......

Tiếng dây trói đứt ra nghe “Pực” được mưa bao che.

Tiếng gầm của Lê Phi Nhạn cũng chìm trong tiếng lũ….

Bóng dáng y lướt về phía bọn sói điên trong câm lặng….…….

Tiếng sét giật “ẦM” vang dội cả nền trời, không gian bừng sáng chói lọi đột ngột chính xác vào ngay đúng thời điểm y lướt đến sau lưng Kiên Điên rồi vòng tay ra bẻ cổ nó.......…….

……….

………..

…………

Cửu Nhạn hít một hơi sâu! Chầm chậm mở mắt….

Nắng lên cao rồi

Y vẫn đang quỳ. Suốt cả đêm qua.

Quan Thế Âm Bồ Tát trên cao nhìn xuống y, ánh mắt sao giống như thương xót….

Giấc mơ cũ...ký ức cũ...có gì mới lạ đâu!!!?

Y cười buồn với sự già yếu của bản thân: đang quỳ tụng kinh mà mệt mỏi đến ngủ quên đi, còn ngủ sâu quá đến nỗi cơn ác mộng thân quen kéo về ám cả đêm……..

...

Cửu Nhạn đứng lên, mở cửa bước ra. Ngày mới lại xoay vòng…….

Dọn đồ nghề ra đầu hẻm, chuẩn bị cho 1 ngày bình thường nữa ngồi lề đường sửa xe. Cái nghề nhỏ mọn nhưng bình yên để sống tạm qua ngày. Cửu Nhạn chậm chạp vừa mở công tắc bình khí nén vừa rít thuốc, cố xua đi những hình ảnh và âm thanh của cơn ác mộng đêm qua còn đang xoay trong óc. Y cố tập trung ánh mắt vào Xâu chuỗi Phật trên cổ tay mình….

Đã 47 tuổi đầu, đã trải qua nhiều biến cố đảo điên, đã từ bỏ mọi thứ trên đời trong mười một năm qua…. Giờ đây ngày ngày Cửu Nhạn bám lấy kinh kệ Phật pháp để dằn lòng mình xuống. Mưu sinh hàng ngày bằng nghề sửa xe không phải là nồi cơm to, chỉ đủ ăn. Nhưng y không lo thiếu thốn quá mức. Y vẫn có tiền để thuê căn nhà trọ nhỏ xíu trong hẻm lao động này, cũng như thuốc thang cho người vợ điên. Đó là vì số vốn của y dành dụm ngày xưa cũng không phải nhỏ - số vàng bí mật được chôn ngay tại mộ phần ghi tên…..Lê Phi Nhạn!!!

Ngày đó, y luôn biết “nghề” cướp của chém người nơi rừng hoang đương nhiên không yên ả cả đời. Y đã tính trước nhiều đường lui.

Gốc gác vốn ở ngay nơi đô thị này nhưng lưu lạc thành kẻ lục lâm từ khi mười ba tuổi, số phận đẩy y trôi đi xa, và còn bay cao! Mười bảy tuổi đã sống quen và thuộc hết khu rừng biên giới, đâm chém nhiều như ăn cơm (cũng năm mười bảy đó mà y bị chém cụt ngón tay). Mười chín tuổi, y nảy ra “ý tưởng” vô tiền khoáng hậu ở xứ sở buôn lậu đó: lập 1 băng chuyên đi “cướp”, chứ không chuyên nghề “buôn” nào nữa! Hai mươi hai, cái tên Lê Phi Nhạn đã vang khắp núi rừng, mọi băng buôn lậu lớn nhỏ đều ngán ngại băng của y. Danh xưng Cửu Nhạn được đồn thổi khắp nơi. Vài ba người quen biết thì nghĩ là y có chín ngón tay nên thành tên gọi đó. Nhưng đám lục lâm chưa một lần nhìn rõ mặt y thì sao biết y có chín ngón được!? Chúng gọi tên đó vì huyền thoại mà y tạo ra: trong một trận đánh cướp y đã chém chết 9 đứa băng hàng trắng, một băng mạnh nhất và nhiều súng nhất khu rừng!!! Dao đấu với súng, ít đánh với nhiều, biệt danh đó hình thành cũng là khi khu vực rừng biên giới đó chính thức nằm trong tay y.

Nơi giáp ranh giữa ba quốc gia, rừng già che phủ, biên giới rối rắm, khu rừng ấy là thiên đường cho nghề buôn lậu. Kiểm lâm cũng sợ chúng, kiểm lâm và cả bộ đội biên phòng ngày đó chỉ là để trang trí dọc 2 bên đường mòn chúng chở hàng qua. Mỗi băng chuyên làm 1 loại hoặc vài ba loại hàng: từ nhỏ lẻ như xăng dầu thuốc lá rượu bia, cho đến hạng nặng như sừng tê ngà voi súng dao ma tuý, muốn gì cũng có!!!

Lập được mối quen biết với tên Trung tá Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn bộ đội biên phòng ở đây, Cửu Nhạn đi tiên phong trong “nghề” mới. Y không buôn thứ gì, mà chỉ dõi theo các băng khác rồi đánh cướp. Lựa chọn thứ mình muốn cướp theo “đơn đặt hàng” của tên Trung tá tên Phiên - vốn cũng là trùm trung chuyển hàng cấm về miền xuôi, Cửu Nhạn cứ đi vào rừng mà lấy hàng đó về như…. Đi chợ! Vì mối quen biết đặc biệt với Phiên mà băng của y đỡ được một phần công việc mà mọi băng khác đều phải làm: đánh với kiểm lâm, biên phòng!

Kỹ năng trinh sát, theo dõi, lên kế hoạch, chiến lược. Kỹ năng xoá dấu vết, đánh lạc hướng, không để lại hành tung trước và sau khi hành động. Lực lượng vừa, không đông đúc, băng cướp của Cửu Nhạn như một đội quân ma mà ngay cả nơi dựng trại của chúng cũng chưa từng bại lộ. Cửu Nhạn đã gây dựng nên 1 băng cướp bách chiến bách thắng nhờ tài ba siêu việt của y. Tất cả do 1 tay y xây nên.

Ông vua của xứ lục lâm, con cọp của núi rừng biên giới xưng hùng suốt đến năm hai mươi lăm tuổi. Đúng năm đó, nếu không vì một người phụ nữ thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác….

.....

Hình như luôn luôn là vậy: mọi biến cố đảo điên, mọi tai ương tàn khốc trên đời…..đều ít nhiều liên quan đến một người phụ nữ!!!

…...

Năm đó, quan hệ với Phiên (giờ đã lên lon Đại tá) không ổn, tên mập này cứ ngày càng tham lam và o ép Cửu Nhạn nhiều hơn. Y tính đường lui, đi một chuyến về lại quê hương - nơi phồn hoa đô thị - để kiếm mối làm ăn khác.

Chuyến đi đó chỉ có hai tuần. Mà hai tuần ấy đã xoay ngược vận mệnh cuộc đời Cửu Nhạn mãi mãi.

Y về lại thành phố, nhanh chóng tìm đến nghĩa trang xây phần mộ mang tên mình, hòm quách đầy đủ, mướn người đi đưa ma đầy đủ. Chỉ có điều thứ mà y chôn là…. Hai mươi lượng vàng! Đó chính là cái đường hậu mà đến tận ngày nay y còn dùng được cho mình.

Y bắt mối làm ăn với một hai đại gia buôn hàng cấm khác, phòng khi Đại Tá Phiên giở trò.

Và y gặp vợ mình. Ngọc Anh.

Nàng lúc đó là cô gái mười tám xuân tròn, mang bên mình đứa con gái mới hai tuổi - Ngọc Yến - sản phẩm của một tên hiếp dâm!

Chỉ hai tuần đó thôi, Cửu Nhạn đã mãi mãi rơi vào cuộc tình duy nhất, sâu đậm nhất…

Thế là suốt những năm sau đó, ở nơi rừng núi đâm chém được không lâu thì y lại trở xuống miền xuôi để lo lắng cho hai mẹ con. Y không thể rước cả hai lên rừng theo nghề lục lâm được…. Hai người cứ thế mà sống đời vợ chồng không ai công nhận, trong suốt mười ba năm. Đối với hai mẹ con, y giống như người chồng, người cha đi “làm ăn xa” biền biệt, 1 năm về thăm nhiều lắm là 3 lần.

Đến năm thứ mười ba, Cửu Nhạn đã suy nghĩ rất lâu và rất kỹ. Vốn liếng đã dư, cuộc đời đã mỏi mệt… lúc này y ba mươi tám tuổi, đã làm vua không ngai trên biên giới gần hai mươi năm!!! Y biết đã đến lúc nghỉ ngơi, và y cũng không còn chịu được cảnh xa cách Ngọc Anh năm này qua tháng nọ thêm được. Con gái Ngọc Yến cũng tròn mười lăm, cần y lo lắng nhiều hơn cho tương lai……

Y đã thu xếp tình hình chu toàn để trở về thành thị mà sống thì bất ngờ, hai mẹ con gặp chuyện.

Nhà bị giải tỏa. Đám quan chức nhà nước đuổi cổ hai mẹ con ra đường mà không trả một xu. Ngọc Anh thiếu suy nghĩ, chưa kêu cứu ai thì đã chém cụt tay một thằng quan tham bụng bự trong đội hình đi vận động giải toả (đúng là vợ Cửu Nhạn mà!!!)

Rồi nàng ôm con bỏ trốn, ôm cả lệnh truy nã hình sự!

Cửu Nhạn hay tin, tạm thời không có đường nào giải quyết, đành rước 2 mẹ con lên “vương quốc” của y lánh nạn, nơi không có lệnh truy nã nào vươn tới được….

Mọi chuyện bắt đầu từ đây!!!

Sự xuất hiện của hai mẹ con Ngọc Yến Ngọc Anh ở trại của Cửu Nhạn lập tức gây xôn xao và chú ý. Anh em ai cũng Chúc mừng y có vợ đẹp con xinh. Thật ra nhìn thấy gái giữa rừng sâu heo hút thì mười thằng hết chín muốn đè ra đụ rồi!!! Nhưng làm vậy với Đại Ca của mình được sao!? Dám làm sao!!!??? Tình cảm quý mến và kính sợ của cả bọn dành cho Cửu Nhạn chính là tấm khiên chắn an toàn cho hai nàng. Y luôn giữ các nàng kề bên. Y tiếp tục hối hả chuẩn bị cho ngày “rửa tay gác kiếm”. Không thể giữ cả nhà ở nơi đây lâu được!!!

Cả băng cướp nhanh chóng học được cách coi hai mẹ con như người thân, kính trọng các nàng như Đại Ca của chúng. Cả băng đều giữ ý trước Ngọc Yến và Ngọc Anh. Trừ một thằng.

Kiên điên đã nhập băng Cửu Nhạn được bốn năm. Trong bốn năm, nó đã chứng tỏ không chỉ với mình Cửu Nhạn mà với cả các băng khác trong rừng già này: nó chính là con sói tàn bạo và khát máu nhất, nguy hiểm và ác độc nhất nơi đây!!! Nhờ ơn một lần cứu mạng của Đại Ca mà nó còn tồn tại tới ngày nay, nên nó luôn xem Đại Ca như anh ruột. Đã từng một lần đỡ đạn cho Đại Ca bằng…. Đầu!!! Lần đó chính là nguyên cớ để Cửu Nhạn tin tưởng mãi mãi con chó điên này, thậm chí sẵn lòng giao cái mạng cho nó! Lần đó viên đạn găm vào sâu gần một phân phía sau vành tai của Kiên điên, may là hướng xiên chứ không ghim thẳng vào trong nên mạng nó mới chưa tận. Nhưng tổn thương thần kinh để lại làm mắt và miệng nó nheo nheo xéo xéo bị lệch trọn đời… kẻ chân tình như Cửu Nhạn mãi mãi cả đời không quên pha đó….

Bỏ qua tính khí hung bạo và khát máu của nó, Cửu Nhạn luôn hiểu rõ nó là thằng mạnh nhất trong băng, chỉ sau y. Y chỉ không vừa lòng về tính….cuồng dâm của con sói dại này… Đành rằng nơi rừng rú, anh em ai cũng thiếu hơi ***. Nếu thỉnh thoảng tình cờ bắt được gái dân tộc đi lạc vào rừng sâu, lần nào bọn chúng cũng “ăn” không chừa. Cửu Nhạn không vừa ý nhưng cũng khó cản cả băng… Y để cho chúng hiếp, nhưng bắt phải chơi xong rồi thả đi chứ không được giết. Càng không hành hạ cắt xẻo tra tấn… Thỉnh thoảng nếu có dịp xuống vùng trung du hoặc thành thị, nơi nào sầm uất một chút, y đều để cả bọn đi chơi đĩ chán chê cho đỡ thèm.

Chính trong một lần về miền xuôi gom thêm xe cào cào và lương thực, cho anh em đi chơi, y đã phải đập Kiên điên đến bất tỉnh và gãy cổ tay vì sự cuồng dâm điên loạn của nó: phê thuốc, chơi đĩ, xong rồi đè cô gái ra cắn nát núm vú, thọc cán dao vào ***!!!! Khi cô nàng chống cự rên la, nó khùng lên xoay….lưỡi dao lại mà thọc!!! Mất hết nhân tính, bị thuốc che mờ mắt, nó đâm luôn Cửu Nhạn khi y đến bắt nó đi, buộc y phải bẻ tay nó…. Lần đó chính là khởi đầu của lòng mưu phản….

Vì tình cảm và lòng tin mà tha cho lần đó, Cửu Nhạn đã phạm một sai lầm. Sai lầm thứ hai của y là quá ngạo mạn: khí chất và tài năng tuyệt đỉnh cho phép y tự tin, rồi tự tin ngạo mạn lâu ngày dễ sinh ra bất cẩn…Cái bất cẩn đó che mắt y, khiến y không nhìn ra được ánh mắt thèm muốn của Kiên điên đối với cái “ngai vàng” mà Cửu Nhạn đã ngồi gần hai mươi năm…. Ngoài cuồng dâm, con chó ấy còn tham lam: thử nghĩ nếu lật Đại Ca rồi nắm trong tay hết các mối làm ăn xuôi ngược, làm đầu mối hàng lậu khắp cả Miền Nam….như Đại Ca đã làm lâu nay……biết bao nhiêu tiền mà đếm cho hết chứ!!!??

Lòng tham, dã tâm che mờ hết tình nghĩa. Tiếng anh em nhanh chóng trở thành ý nghĩ căm thù một cách vô cớ... Bản tánh của một con chó điên khát máu vốn là như vậy... Cửu Nhạn không ngu khờ, nhưng y quá trọng tình anh em - và cả ơn cứu mạng.... Y không hề nhớ là ngày xưa chính y đã cứu mạng con chó ấy trước tiên - Lê Phi Nhạn có bao giờ đòi ơn trả nghĩa với ai!!!??? Thêm một phần không nhỏ chính bơi vì đôi mắt nheo và cái miệng lệch kia che giấu tâm địa quá sâu kin quá toàn hảo đi - "tài năng" này Cửu Nhạn thật sự thua nó.........

Kế hoạch của Kiên điên được lên sẵn từ ngày đó. Những lần đi trinh sát theo dõi đường đi chuyển hàng của các băng buôn lậu khác, là những lần nó móc nối, kết giao, thậm chí xưng huynh gọi đệ với các băng đảng đó. Nó hiểu sức một mình nó không làm chuyện lớn này được….

Kết hợp với các băng khắp cánh rừng này mà diệt được Cửu Nhạn, Kiên còn có khả năng sẽ làm nên chuyện động trời: gộp nhiều băng buôn (có thể nói là hơn sáu mươi phần trăm số lượng!) thành một băng lớn!!! Nó sẽ thống trị lãnh địa còn rộng hơn Đại Ca nó năm sáu lần!!! Con chó điên biết suy nghĩ chứ không phải là ngu - và suy nghĩ của nó hiểm độc, thâm sâu không kém so với dã tâm của nó!!!

......

Khi Ngọc Yến và Ngọc Anh xuất hiện, Kiên điên cố gắng dấu đi ánh mắt hau háu thèm thuồng… dù có lần thoáng đi qua khi Ngọc Yến đang tắm dưới sông, Kiên cương cứng ngắc, mà vẫn cắn răng hướng tia nhìn của mình ra xa khỏi hai núm vú non nớt hồng tươi và đôi gò nhỏ trắng như ngọc vẫn còn chưa phát triển trọn vẹn....... Con chó dại khi đã toan tính, thì nó kềm chế bản thân rất hay!!! Nó tinh tế nhận ra: lúc này là lúc Cửu Nhạn phân tâm nhất. Chính là lúc phù hợp nhất để làm chuyện lớn…..

Đúng là phụ nữ đã mang tai họa về cho Lê Phi Nhạn. Về sau này nghĩ ngợi, y không khỏi phải than thầm: Nếu không vì phụ nữ, chắc gì y đã bại hoại như ngày hôm nay!!!?????

Đàn bà là họa là tai ương...... Câu nói đó trên đời chắc không chỉ mỗi mình Cửu Nhạn gậm nhấm....

Nhưng nếu giả sử cho y chọn lại, y có chọn đường khác được không!?

.....

..........

Đến một ngày, cơ hội đến với Kiên điên. Nó được phái đi trinh sát đường mòn mới mở của băng hàng trắng. Đi mười ngày. Và mười ngày đó, là cơ hội mà nó tận dụng ngay để dẫn Thần Chết tìm về chém nát anh em cùng Đại Ca của mình………

…….

Số phận thật lạ lùng. Trên đời quả là có vô số chuyện tình cờ không ai giải thích được…..

Đúng cái hôm Kiên điên đi. Thằng Lâm lồm cồm bò tới, đi lạc trong rừng mà chui ngay vào trại của Cửu Nhạn!!!

Để rồi đúng ngày Lâm rời trại, Kiên lại dẫn quân quay về...

Lâm ở đó đúng chính xác mười ngày. Rồi Cửu Nhạn cho nó về miền xuôi, chia tay ngay trước khi màn đêm buông xuống mang theo hơi máu về trại….

Lâm về miền xuôi mà không biết sau lưng mình, chỉ bốn tiếng đồng hồ sau…. , Đại Ca gặp nạn diệt thân bởi tay thằng phản bội… thằng phản bội mà Lâm chưa hề gặp mặt một lần…….

Lâm năm đó chỉ là thằng nhóc mười chín hai mươi. Lơ ngơ láo ngáo sao đó mà bị bắt đi Nghĩa vụ Quân sự. Đóng quân ngay ở doanh trại lính biên phòng mà Đại tá Phiên nắm…

Bí bách và chán chường đời lính rập khuôn quy củ, Lâm trốn trại, bỏ chạy vào rừng nhắm đường đi sang Miên tìm cuộc đời mới. Nhưng kinh nghiệm đi rừng bằng con số không, hắn lạc lối mất cả tuần lễ. Đói khát và kiệt quệ, không hiểu làm cách nào mà Lâm lạc đến tận lán trại của cọp rừng….

Lâm gây ấn tượng mạnh với Cửu Nhạn ngay lần gặp đầu: hắn né được một dao của đàn em trong băng chém xuống, sau đó còn có thể quét trụ và khoá tay thằng này được mấy phút trước khi bị chính tay Cửu Nhạn đánh bất tỉnh…

Thằng đệ Cửu Nhạn không phải là con gà què! Trong băng của y toàn là dân đâm chém để kiếm cơm mà!!! Chỉ bởi vì phản xạ Trời phú cho Lâm quá nhanh và chính xác, ý chí sống còn của hắn quá mạnh mẽ!!!

Cửu Nhạn đột nhiên thấy hứng thú với thằng nhóc con ốm đói tàn tạ… Nhân duyên trên đời thật tình không thể nói trước được : bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên y nhìn thấy một kẻ giống y đến vậy!!!

Ý chí, nghị lực, đầu óc, lá gan, ánh mắt, cả phản xạ cơ thể, cả sự ứng biến thần tốc khi cận kề hiểm nguy…… …. Đều khiến y thấy lại chính mình ngày trẻ!!!

Y đã không giết Lâm.

Nghe câu chuyện kể “trốn doanh trại lính tìm chân trời mới xong rồi… lạc vô doanh trại cướp ”, Cửu Nhạn cười khoái trá như điên!!! Y chưa từng gặp thằng nhóc nào gan góc liều lĩnh vậy, mà lại… thiệt tình đến vậy! Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu là y muốn giữ thằng nhóc lại trong băng: một gã trai trẻ được Trời ban cho cái đầu nhạy bén cùng phản xạ tuyệt luân… dưới sự huấn luyện của y và của dao súng lục lâm, 5 năm 10 năm sau muốn làm nên chuyện lớn trên mảng rừng này đâu có khó!? …. Biết đâu lại vươn lên thành Cửu Nhạn thứ hai……..

Ý nghĩ sảng khoái và xa xăm sớm tàn đi khi Cửu Nhạn nhìn về phía sau, chạm vào ánh mắt của Ngọc Anh…. “ừ, mình sắp phải đi rồi! Toan tính chi nữa Lê Phi Nhạn ơi…!!! “

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…. Mẹ gì gì đó! Thôi mày bò được vào đây rồi, coi như là duyên! Chịu khó ở đây vài bữa, tao kiếm đường cho đi! “

Cửu Nhạn cười với Lâm. Tự nhiên y coi hắn như thằng em nhỏ tự bao giờ. Cái thứ tình cảm bộc phát giản đơn mà sâu sắc chân thành nhất. Lâm cũng hồn nhiên đón nhận lòng tốt của tên cướp rừng bằng tâm hồn mến mộ kính trọng, hắn cũng mặc nhiên xem Cửu Nhạn như anh, gọi hai tiếng Đại Ca không ngượng miệng!

Bèo nước tương phùng. Chỉ phút giây mà nên tri kỷ.

Cửu Nhạn khuyên Lâm bỏ cái ý nghĩ “qua Miên lập nghiệp dễ dàng hơn”. Y sắp xếp cho thằng nhóc về miền xuôi. Thường thì trốn lính rồi sẽ bị cắt quân tịch, xoá hộ khẩu, coi như không còn là con người ở trên cái đất nước này nữa… Nhưng Cửu Nhạn quen với “mối ruột” là Đại tá Phiên, nên mọi chuyện coi như xong! (y cũng định sắp tới sẽ nhờ Phiên lo về cái án truy nã của Ngọc Anh - hẳn là phải tốn cho tên mập không ít….!)

Cửu Nhạn sắp xếp để Lâm về trại lính của Phiên (đúng cái nơi hắn vừa trốn ra!!!) rồi theo xe chở quân nhu về lại thành phố - mà kỳ thực cũng là xe chở hàng cấm “hợp pháp” của gã Đại tá tham lam…. Có điều, mười ngày sau mới có đợt tiếp tế quân nhu. Nên Lâm ở lại lán Cửu Nhạn mười ngày.

Mười ngày. Không dài cho người thường, nhưng quá đủ để một cái đầu bén nhạy như Lâm học được từ Đại Ca của hắn vô số ngón nghề để xài dần về sau…

Rảnh rang vì chưa có trận đánh nào cần chuẩn bị (thật ra Cửu Nhạn đâu còn muốn đánh thêm trận nào!!!) nên người Đại Ca đó vui vẻ thoải mái chỉ cho hắn nhiều thứ, nhiều nghề: theo dõi, xoá vết, dời trại, nghi binh, đánh úp, kế hoạch, đặt bẫy,... Nhiều nhất là cách ra đòn sao cho đơn giản nhẹ nhàng mà tận dụng tối đa tốc độ Trời phú cho bản thân mình! Vì quá thích thú trước tốc độ hiếm có của cái đầu cùng đôi tay Lâm, nên Cửu Nhạn hứng khởi nói cho hắn biết. Biết, nghe chơi rồi nhớ được bao nhiêu thì tuỳ… về miền xuôi sinh sống rồi có khi cả đời mày cũng đâu xài tới!!!? Cửu Nhạn cười thầm trong bụng, mà y chẳng hề ngờ được là tên nhóc đã thần tượng y trong lòng nên ghi nhớ chính xác từng lời một! Càng không ngờ hơn khi mai sau hắn có chỗ để dùng luôn!!!....

…..

Mười ngày đó Lâm và Cửu Nhạn giữ lại ấn tượng sâu sắc về nhau mãi đến sau này… Một người thì thấy kẻ kia thú vị khó tìm, lạ lùng hứng thú, có nhiều tương đồng trùng khớp… Kẻ kia thì chỉ nhìn thấy một người anh, người thầy, người bạn lớn lao, ân nhân, người chiến binh rắn rỏi như tượng đài……

Rồi mười ngày qua nhanh. Lâm chào từ biệt Đại Ca, Ngọc Anh, Ngọc Yến và hai mươi ba anh em lúc sáu giờ chiều…

Lâm đi xa, để lại chút tiếc nuối trong ánh mắt Cửu Nhạn.

Nhưng bốn giờ đồng hồ sau, vạn sự trên đời đảo điên, cay đắng….khiến cho y gần như quên hẳn ký ức về tên nhóc con giống y đến kì lạ… Quên hẳn mọi thứ về vùng rừng núi đó… Quên sạch, để mong sống được lay lắt qua một kiếp tàn……

…..

…..

…..

…..

…..

Ký ức cứ dội về rồi cuộn xoay, từng hình ảnh từng âm vang xẹt ngang đầu óc Cửu Nhạn suốt buổi sáng. Chưa bao giờ như vậy, suốt mười một năm qua! Mười một năm y trốn tránh ký ức đó, trốn chui trốn nhủi như dế đào hang… Vậy mà sáng nay y nghĩ ngợi loạn lên đến mức có người gọi mà chẳng hề nghe thấy!.....

“Chú Nhạn! Chú Nhạn!!! Ui, Ui không nghe gì hết ha!!??????”

Cửu Nhạn giật mình.

“Cô Sương… Cô đi chợ về hả?”

Là một trong vô số bà mập nhiều chuyện của khu xóm nghèo này. Y vô cùng chán nản uể oải mỗi khi buộc phải tiếp lời những người đó…. Y có còn quan tâm gì tới vạn người vạn vật nữa đâu mà cứ thích gặp y ngồi kể lể….!!!?

Cô Sương mập mạp chẳng để ý cái mặt khó coi của y, cứ hồ hởi như gặp họ hàng dưới quê lên

“Hôm nay chú dọn ra trễ vậy!? Nghe tin gì chưa? Sáng giờ bà Hai bả khóc la um sùm cả xóm mà chú chưa hay luôn!!?? Cháu gái bả, con bé gì gì Thùy gì đó… Tối qua nó đi không về, gọi điện không bắt máy luôn! Tối qua nó nhắn tin kêu đi sinh nhật mười một giờ sẽ về mà tới bây giờ mất tiêu…. Bả không liên lạc được, gọi cho thằng bồ nó. Trời ơi, thằng bồ thề sống chết là tối qua chở nó về tới tận nhà rồi!!!! Chú coi thấy lạ không? Bả nói chắc nó bị ai bắt cóc rồi, bả khóc quá trời, tính báo công an kìa!......”

Cửu Nhạn giật mình như điện xẹt qua đầu, có hai chuyện:

Bà Hai là người y rất quý mến. Sáu năm trời dọn về khu trọ này là sáu năm y luôn yên lòng khi xa vợ đi công việc… Cô vợ điên dại ngơ ngẩn….Y gửi nhờ bà già bảy mươi ấy trông coi dùm. Bà ấy thương cô vợ tội nghiệp của y như thương chính đứa con gái chết trẻ của bà! Có bà Hai, y thật sự bớt được một phần gánh nặng và buồn đau khi lo lắng cho Ngọc Anh..... Bà Hai là ân nhân với y, chắc chắn là thế! Cuộc đời này y không còn quan tâm ai nữa…..Nhưng bà già hiền hậu đó thì ngoại lệ!!!

Cháu ngoại bà, Thùy Lam, y cũng biết con bé rất yếu ớt mỏng manh…. Y có chút quý con bé.

Chuyện thứ hai thì đã quá rõ ràng: tối qua, dáng người thân quen đó là thằng Lâm, y dám chắc vậy….

Và nó không quẹo vô hẻm này để dạo mát! Chính nó bắt con Thùy Lam!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhà có con gái mới lớn - Chap 31

Ấn ký tình dục 2 - Continue

Thụ tinh cho con dâu - Chap 54 - Continue

Hoa Anh túc - Phần 2

Nghịch tử - Chap 11