Cô Thu - Chap 22 - Continue

Hoàng đến, bên ngoài phòng cấp cứu Tiên Sa và Ngọc Dung đều đang đứng ngồi không yên. Cu Bí đã nằm bên trong, mọi người bên ngoài cứ thấp thỏm lo âu, mong cho mọi thứ bình an vô sự.

- Sếp!

- Anh nghe tin liền chạy thẳng đến đây luôn.

- Sao sếp biết?

- Gọi bằng anh thôi, gọi sếp thì anh giống một ông già đó. Dung nhắn tin cho anh.

Hai cô gái nhìn nhau rồi cùng cười. Tiên Sa tiếp lời.

- Anh nhắn tin hỏi thăm cũng được mà, đến đây làm em thấy có lỗi… với sếp.

- Lại sếp nữa, anh em mình là đồng nghiệp phải không? Anh cũng như một người anh lớn hơn, nên chuyện cu Bí cũng không phải người ngoài, em mà nói như vậy nữa thì… anh giận đó.

Ngọc Dung nhanh nhảu cắt ngang.

- Thôi đừng làm… anh sếp giận nha chị.

- Em cứ nghỉ để lo cho cu Bí nha Tiên Sa, có gì anh sẽ tăng cường người phụ cùng với Dung. Thôi đừng lo lắng quá, anh cũng nguyện cầu cho cậu bé.

- Thấy chưa, anh Hoàng ưu ái chị lắm đó.

- Con bé này!

Tiên Sa mắc cỡ bẽn lẽn trước lời trêu chọc của cô bạn đồng nghiệp.

Gã đi mô-tô ngồi thù lu một mình trên ghế đá với gương mặt thất thần. Gã là người gây tai nạn khi phóng nhanh trên đường phố, chính gã cũng cầu mong cho cậu bé bị gã tông trúng này sẽ sớm tai qua nạn khỏi, gã cũng sẽ được nhẹ tội khi bi truy cứu.

Ấn tượng về cu Bí vẫn còn in đậm trong Hoàng, thằng bé kháu khỉnh lanh lợi nhưng lễ phép. Hoàng là con một trong gia đình, nhiều khi nó ước ao có anh chị em cùng vui chơi thân thiết. Chẳng biết từ khi nào, nó xem thằng bé như một đứa em trai dù chỉ mới đôi lần gặp gỡ.

Khung cảnh bệnh viện ồn ào bô xồ, tình trạng chung của hầu hết tất cả các bệnh viện trên cả nước chứ không riêng gì ở thành phố này, chỉ ngoại trừ các bệnh viện quốc tế với mức viện phí cao ngất ngưỡng không dành cho số đông dân chúng. Hỏi thăm tình hình cụ thể, Hoàng thấy thương cảm cho cu Bí. Càng nghĩ lại thấy thương cho cả Tiên Sa, tình cảnh gia đình chỉ có ba bà cháu, nếu thằng bé có mệnh hệ gì thì không biết bà ngoại và Tiên Sa sẽ thế nào. Xót xa cho cô nhân viên dễ thương dễ mến, Hoàng chạy vội ra trụ ATM ngay gần hàng rào bệnh viện để rút tiền.

Trước kia rời khỏi đó, Hoàng nhét vào tay Ngọc Dung mười tờ tiền polyme loại mệnh giá lớn nhất. Sở dĩ đưa cho bé Dung rồi nhờ đưa lại cho Tiên Sa, vì nếu đưa trực tiếp cho Tiên Sa sẽ làm cô bé khó xử và biết đâu còn từ chối không chịu nhận khoản giúp đỡ này của nó.

- Em cầm đưa lại cho Tiên Sa giúp anh, có gì còn xoay sở nha. Mai anh có công việc riêng mấy ngày nên không tới được, nhưng có chuyện gì quan trọng thì nhớ cho anh biết ngay.

- Trời, anh làm như vậy chắc chị Tiên Sa la em mất thôi. Anh có lòng đến thăm giờ này rồi mà còn… tốn kém…

Biết mình hơi lỡ lời, Ngọc Dung ngừng lại ngay. Nó lắc đầu cười xởi lởi.

- Thôi anh đi nha.

___


Mở cửa nhà đi vào, Hoàng nhìn quanh. Có vẻ như cô Thu vừa mới ngồi ngoài sofa, vì chiếc quạt cây dựng ở góc phòng vẫn còn mở công tắc đang chạy. Nhẹ rón rén đi vào phòng ngủ, cô nằm nghiêng mặt vào phía bên trong. Hoàng quay ra ngoài, rửa tay chân mặt mày sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ trở lại. Thay quần áo mặc nhà, nó leo lên phía nửa giường bên cạnh cô định ngã lưng xuống.

- Ông xã ơi!

Cô chồm người ôm chặt lấy nó, thỏ thẻ câu yêu thương.

- Anh tưởng em ngủ rồi.

- Đang nằm đợi anh về mà em thiu thiu hồi nào không hay.

Chuyến bay của Singapore Airlines vượt hạ cánh xuống sân bay quốc tế Changi, cô Thu chỉ mang chiếc túi xách cầm tay tương đối nhẹ nhàng. Còn những hành lý nặng nề đều do Hoàng đảm trách. Cả hai nhanh chóng rời khỏi sân bay trên chuyến xe riêng đã đặt trước, thẳng tiến về một khu biệt thự sang trọng và yên tĩnh. Mọi thứ đã được cô lên kế hoạch gọn gàng, từ chỗ ăn ở cũng như việc di chuyển nơi đất khách quê người như thế này. Cuộc sống có chút đảo lộn, nhưng hai người đều hy vọng mọi việc cũng sẽ “thuận buồm xuôi gió”.

- Chào ông bà chủ! Phòng ốc tui chuẩn bị xong hết rồi.

Ngạc nhiên khi bước vào nhà, Hoàng thấy cô giúp việc này rất quen nhưng chưa kịp nhớ ra thì cô Thu đã nhanh chóng xua tan nghĩ ngợi của nó.

- Đây là chị Lăm, hồi trước có phụ em một tay ở Việt Nam đó anh.

- Anh nhớ rồi.

Mà vừa rồi bác Lăm gọi nó là gì vậy nhỉ, “ông bà chủ”, ôi như vậy cô ta đã biết rõ mối quan hệ của hai người rồi. Thật ra chỉ nó chưa biết rõ ngọn ngành, chứ bác Lăm tuy là người bà con xa ở dưới quê nhưng đang ở trông nom nhà cửa giúp cô Thu từ mười mấy năm trước, lại là người thân tín cực kỳ kín tiếng nên cô Thu càng quý mến. Nay cô nhờ bác Lăm chăm sóc mình trong thời kỳ thai sản ở Singapore này, luôn cả việc ăn uống hàng ngày. Dĩ nhiên căn biệt thự rộng này có còn nhiều người giúp việc người bản địa, nhưng họ chỉ quanh quẩn bên ngoài hoặc những nơi không phải riêng tư dành cho người chủ. Vị trí bác Lăm coi như quản gia ở đây.

- Chào bác Lăm, dạo trước gặp con đã gặp bác khi qua nhà Thu, lúc đó bác chuẩn bị về quê.

- Dạ, đúng rồi cậu… à không… ông cứ gọi tui giống như cô Thu là được rồi.

Thứ bậc nó được nâng cao lên hẳn, nghĩa là bác Lăm muốn nó gọi là chị như cách cô Thu hay thường gọi, nó giờ thành “ông” nữa chứ. Hình như có cảm giác nó già thêm hai ba mươi tuổi nữa. Chẳng sao, vì tình yêu với cô Thu nên nó đã chấp nhận hết tất cả.

Căn biệt nhỏ nhắn xinh xắn ở trên đảo Sentosa, khu resort ở bờ phía nam của Singapore gần trung tâm giải trí Universal Park và nhiều bãi biển nổi tiếng, cô Thu thuê hẳn cả năm với đầy đủ dịch vụ sang trọng. Cô yên tâm khi có Hoàng đồng hành cùng mình, chuyến đi cũng như nơi ở mới này cũng trở nên nhẹ nhàng và bình an với cô. Phòng ngủ bày trí thanh lịch gần giống một phòng khách sạn 5 sao, dưới ánh đèn dịu nhẹ đôi tình nhân âu yếm bên nhau, trao cho nhau những cử chỉ săn sóc ngọt ngào. Quấn quýt bên người chồng trẻ, cô nghe lòng mình rộn rã như thuở xa xưa lần đầu tiên bước vào đời sống vợ chồng với người chồng trước, chú Long. Còn lần thứ hai này, với cô như vậy đã đủ mãn nguyện. Anh chồng trẻ này tốt tính, cư xử lãng mạn và đáng yêu. Nằm hẳn trong lòng Hoàng, cô Thu mâm mê ngón tay cái của nó, cô ngước nhìn mái tóc chàng xõa xuống vầng trán trên gương mặt điển trai.

- Tại sao anh lại yêu em?

- Còn em tại sao lại yêu anh?

- Tại vì ông xã của em rất đáng yêu.

- Anh cũng vậy, tại vì bà xã của anh rất đáng yêu.

- Ông xã ăn gian quá đi, bắt chước câu của người ta nói, không có sáng tạo chút nào hết.

Đôi môi màu hồng phớt duyên dáng và nũng nịu của cô đã mang đến cả một bầu trời hạnh phúc trong căn phòng này. Thế giới của những đôi lứa yêu nhau mơ mộng như vậy đó, một trẻ và một lớn tuổi vẫn khắng khít bên nhau, cả hai đến được với nhau đã trải qua nhiều gian khó nên những giây phút được ở bên nhau thì cả hai luôn trao cho nhau sự ngọt ngào nhất trên đời. Ngồi bên hiên nhà, ánh trăng rằm sáng vằng vặc. Trăng xứ người cũng đẹp như ánh trăng ở quê nhà, dù có đi đến tận cùng trời cuối đất thì cả hai vẫn luôn có nhau. Hạnh phúc đâu chỉ là ăn sang mặc đẹp, hạnh phúc đơn giản khi nụ cười luôn nở trên vành môi đôi lứa. Trước ngày đi qua đây, cô Thu đã nhận được giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Hoàng đi lại vali, lục lọi một lúc rồi giấu vội trong lòng bàn tay. Ngôi biệt thự có sân trải thảm cỏ xanh mượt mát mắt, ánh trăng soi bóng xuống mặt nước hồ bơi lấp lánh bạc thật huyền diệu. Cô Thu mặc chiếc đầm bầu may khá điệu đà, họa tiết hoa tulip nổi bật trên nền vải màu hồng san hô sắc sảo và sang trọng. Bụng cô vào thời gian sắp sanh hạ rất lớn, tay chân vóc dáng không thay đổi ngoại trừ phần bụng. Bác sỹ cho biết thai nhi trong bụng tương đối nặng cân, mọi thứ đều tốt theo như chuẩn đoán, nó ngóng đợi ngày hạnh phúc đó.

Cầm bàn tay cô Thu xòe ra, Hoàng úp bàn nó lên tay cô.

- Ủa gì vậy chồng?

- Tặng cho em đó.

Nó rút tay lại, chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh nằm giữ lòng bàn tay cô. Cô run run mở chiếc hộp, một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh, đi kèm theo mặt là hai chữ cái H&T lồng vào nhau rất đẹp.

- Ôi đẹp quá ông xã ơi. H&T là tên hai đứa mình nữa nè. Ông xã làm em bất ngờ quá. Cảm ơn chồng của em!

Liên tiếp gần chục cái hôn của cô lên khắp mọi nơi khuôn mặt của Hoàng. Gần như tất cả người phụ nữ khi được tặng quà thì họ đều rạng ngời như vậy đó. Cánh đàn ông galant không hề vô ích đâu nhé.

- Tặng cho mẹ của con anh!

- Ba của con em ơi!

- Anh đây!

- Anh nè!

- Anh đây!

- Sao kỳ này em hồi hợp quá ông xã ơi!

- Anh cũng vậy, chờ đợi con của hai đứa mình ra đời.

Nép mình vào trong lòng Hoàng, cô Thu đằm thắm.

- Yêu chồng em quá nè, mấy tháng nay bắt chồng phải nhịn thèm. Chồng có buồn em không?

- Anh hiểu mà, anh sắp được làm cha rồi, anh háo hức quá Thu ơi.

Tính ra tuy còn trẻ tuổi, nhưng bản tính nó là một người biết quan tâm và lo lắng cho người khác, nên quãng thời gian gần đến ngày sinh nở của cô Thu thì nó chỉ có thể âu yếm nựng nịu đôi chút với cô mà thôi. Chuyện gần gũi của hai người phải tạm gác qua một bên, sau khi nghiền ngẫm các tài liệu dành cho các ông bố bà mẹ tương lai thì nó đã hiểu và cảm thông được cùng với cô. Dĩ nhiên có nhiều khi thèm lắm chịu không nổi nhưng nó phải cố kiềm nén cảm xúc nhục dục. Bức bối quá thì cu cậu tự xử một mình.

Hôn lên mái tóc của cô, vòng tay nó đặt quanh ngực căng phồng của cô.

- Tự nhiên anh thèm quá vợ ơi!

- Chồng này, con nó nghe đó nha. Phải để dành đi, mai mốt con lớn rồi em chìu chồng tất cả luôn.

- Nhớ đó nghen, anh phải làm bù.

- Coi cái mặt ham hố chưa kìa? Lêu lêu…

Cô phì cười, nheo mắt le lưỡi chọc nó.

- Ai biểu anh ghiền vợ anh làm gì không biết nữa.

Hoàng trần tình, nghe rất đáng yêu. Cô cũng nghiêm nghị trở lại.

- Em biết mà, em yêu anh chồng ơi!

- Anh cũng yêu em nhiều! À, sáng mai anh bay về Sài Gòn, xử lý cái hợp đồng còn dang dở, rồi sáng mốt anh qua lại với em.

Lồng ngực nó tuy không chẳng sáu múi săn chắc nhưng cũng nở nang và ấm áp, mùi mồ hôi của nó là thứ mà cô Thu rất thích. Có nhiều lúc nằm ôm nhau ngủ, cô cứ dụi đầu vào nách nó để được tận hưởng mùi hương đặc biệt của chàng. Đôi tay cô đan xen với hai bàn tay nó, vân vê nhẹ nhàng, thời gian và cảnh vật xung quanh hình như đã đông cứng lại, thế giới hiện tại chỉ còn có cô và nó.

- Em lo không biết ba có đồng ý chuyện hai đứa mình hay không.

- Kỳ này về, anh sẽ thưa chuyện hai đứa mình cho ba biết luôn. Chắc mẹ cũng sẽ nói thêm vô một tiếng.

- Em với con không thể sống thiếu anh được, ông xã ơi.

- Anh luôn ở bên em và con, anh yêu em bà xã ơi à.

Có cả một biển tình lai láng trong đôi mắt long lanh ấy của cô, hạnh phúc nào bằng hạnh phúc của ngày hôm nay, Hoàng đã là tình yêu của cuộc đời cô từ lần định mệnh của đêm đó. Kể từ đó trở đi, cô sống trong niềm hy vọng, trong sự ngọt ngào của những cảm xúc thăng hoa vô bờ bến. Đến cái ngày khi cầm que thử thai có hai vạch, mọi thứ như vỡ ào với cô. Cô lại được làm mẹ lần thứ hai, mà không hề dám nghĩ hay đòi hỏi Hoàng phải có trách nhiệm cùng vói mình. Nhưng rồi mọi chuyện hơn cả mong đợi, Hoàng cầu hôn cô, rồi hai người đi đăng ký kết hôn. Trong thâm tâm cô, chỉ có chàng rời bỏ cô mà thôi, chứ suốt cuộc đời này cô nguyện thủy chung là vợ của Hoàng. Cô cũng muốn chứng minh cho ba mẹ Hoàng thấy được tình yêu của cô dành cho nó là chân thành.

Đêm đã khuya, cô nằm ngủ trong vòng tay nó, trên không trung ánh trăng vừa khuất sau làn mây mờ ảo. Tiếng sóng biển vỗ xô bờ vọng từ phía xa xa, Hoàng cứ muốn ôm cô mãi như thế này…

Cuộc sống trở nên vui tươi hơn với cô Chi từ khi sống với Tuấn. Nó là một người đàn ông khá chu đáo trong nhiều việc. Từ lúc rời khỏi nhà ba nó, chưa một lần quay trở lại để thăm ông. Ngoài thời gian đi học, đi làm thêm ra thì đều ở nhà, không còn la cà với bạn bè nhiều như trước đây. Nó không còn giận ba nó, nhưng nó vẫn chưa thấy cởi mở cùng với ông, chưa thể cảm thông cho hoàn cảnh hiện tại của ông. Mấy lần thư từ gởi qua cho nó, mẹ nó đều khuyên nhủ nó nên hàn gắn lại mối quan hệ cha con với ba nó, nó chỉ vâng dạ cho qua chuyện.

Về phần cô Chi, trải qua ba cuộc hôn nhân nhiều nước mắt, cô không còn mong đợi nhiều vào chuyện trăm năm. Cô chỉ quan tâm đến hiện tại, hiện tại cô đang có Tuấn chia sẻ sớm tối. Sống chung với chung, mới hiểu được hết về nhau, hiểu được tất cả những điểm mạnh cũng như các thói hư tật xấu của nhau.

Tuấn và Hoàng chơi thân với nhau, hai thằng lại có hai tính cách trái ngược. Nếu như Hoàng lãng mạn, thân thiện và hay nói nhiều thì Tuấn khô khan, lầm lì hơn, ít nói hơn. Tuấn vốn nóng tính, nhưng cũng nhanh hạ hỏa, và từ lúc ở với nhau, nó chưa bao giờ to tiếng với cô. Những việc của đàn ông bây giờ cô không còn phải đụng tay vào. Còn phần cô Chi, cô cũng cố gắng chăm sóc cho Tuấn như cách của một người vợ chăm lo cho chồng của mình. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy.

Tranh thủ một ngày được off, cô Thu đi siêu thị mua một đống đủ các loại thực phẩm, cũng như nguyên vật liệu để món một bữa ăn. Khệ nệ bưng mấy túi đồ vào nhà, cô nhanh chóng thay đồ mặc nhà rồi bắt tay ngay vào bếp.

Lúi cúi tay gắp, tay trộn cô Chi tập trung chuẩn bị bữa cơm trưa mà không hay Tuấn vừa mở cửa vào nhà.

Tối qua đã nghe cô nói trưa nay về nhà ăn cơm, nó đến trường học buổi sáng rồi hối hả chạy về nhà. Cuộc sống nơi đất khách quê người bên này, không khí gia đình là thứ quý giá nhất. Vả lại ở đây người ta cũng không còn nhiều thời gian dư thừa để la cà quán xá như ở Việt Nam. Hồi trước mỗi lần học sau, nó thường cùng mấy đứa bạn, mà đặc biệt là với Hoàng, long nhong khắp nơi khắp phố xá. Qua nhà thằng này, đến nhà thằng kia chơi hoặc rủ nhau chui vô quán cà phê nào đó hoặc ghé vào tiệm game chơi trò điện tử Nintendo.

Như mèo rình bắt chuột, Tuấn bước từ bước nhỏ tiến sát sau lưng cô Chi. Nó hôn lên gáy, làm cô tưởng con gì vừa bò lên giật bắn mình hốt hoảng đưa tay lên gãi.

Đến khi nhìn lại thấy Tuấn đứng sau lưng, cô giận dỗi trách yêu.

- Làm người ta giật cả mình.

Hai cánh tay nó bao quanh eo cô, tựa cằm lên vai cô thì thầm.

- Em nhắm mắt lại đi Chi.

Cô ngoan ngoãn nghe theo.

- Được rồi, giờ em mở mắt ra đi.

- Ôi anh!

Cô nghẹn ngào trước sự lãng mạn của Tuấn. Một bó hồng rất đẹp, đáng yêu quá đỗi. Quên mất mình còn đang mang găng tay làm bếp, cô cầm lấy bó hoa mà cảm động không nói nên lời.

- Anh yêu em!

Lần đầu tiên Tuấn nói ba chữ này với cô. Cô vẫn còn như đang đi trên mây, cảm giác lâng lâng khó tả.

- Tuấn ơi! Em hạnh phúc quá, em yêu anh Tuấn ơi!

Ôm chặt lấy nhau, cả hai đứng yên một lúc thật lâu. Cặp đôi đang cảm nhận sự ngọt ngào của hạnh phúc, cảm nhận tình yêu đẹp biết dường nào. Nụ hôn của đôi tình nhân đang làm cho không gian xung quanh và thời gian như ngừng lại. Thế giới chỉ còn có hai người.

- Mấy hôm nay em bận quá nên chưa nấu được cho anh một bữa cho đàng hoàng. Hôm nay em chuẩn bị mấy món mà nghe anh thích ăn.

- Anh thích ăn em thôi.

- Hư nha, em có phải là đồ ăn đâu mà ăn?

Cô cười nheo mắt, liếc tình. Tuấn cắn nhẹ lên vành tai cô, lên gò má cô.

- Ăn lỗ mũi, ăn cái mặt, ăn…

- Đồ tham ăn ghê chưa?

Hai tay nó bấu mạnh mông làm cô nhăn mặt.

- Ui da…

- Dám nói anh tham ăn hả cưng?

Cô vùng người, cố thoát ra khỏi nó vì chợt nhớ những món đang chuẩn bị trên bếp.

- Buông em ra đi, coi chừng cháy đồ ăn hết nè.

Cô mở cánh cửa lò nướng, mùi gà thơm ngào ngạt lan tỏa cả căn bếp.

- May ghê chưa, hơi quá chút xíu nhưng mà ngon.

___

Chuyến bay Singapore Airlines vừa hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, lúc này đồng hồ hơn tám giờ sáng. Hoàng chỉ có một ngày để giải quyết cho xong cả hàng tá việc, ngoắc vội chiếc taxi vừa kịp bỏ khách xuống ngay sân bay, nó đi thẳng đến công ty luôn. Để cô Thu lại bên đó, nó chẳng yên tâm chút nào. May mắn còn có bác Lăm, người giúp việc thân tín lâu năm rất hiểu ý của cô chủ, nên nó mới dám bay về lo mọi việc.

Gặp Ngọc Dung ngay ở quầy lễ tân, cô bé nở nụ cười thân thiện.

- Tình hình cu Bí sao rồi em?

- Ổn rồi anh, chỉ vì chấn thương nhẹ, bị gãy tay nên phải bó bột, đầu không bị gì, giờ đã chuyển ra ngoài phòng thường.

- Cho anh gởi lời thăm cậu bé nhé.

Nó lấy từ trong bóp ra thêm một số tiền, lần này vì tiền đồng Việt Nam không còn nhiều hơn nó kẹp thêm đồng đô la Mỹ.

- Em cần thêm ít này, có gì lo thêm cho cu Bí giúp anh.

- Thôi em không dám nhận nữa đâu. Hôm bữa em chuyển lại tiền anh cho chị Tiên Sa, chỉ la em quá chừng luôn.

- Không, cái này anh nhờ em. Em cứ giữ trong người đó, rồi thấy tình hình thì em lấy ra giúp anh. Anh cũng thấy… hoàn cảnh của chị em Tiên Sa…

Hơn khó diễn tả hết ý, Hoàng xoa xoa hai bàn tay. Còn Ngọc Dung vẫn không dám cầm tiền đó.

- Anh quý Ngoại của Tiên Sa, bà lúc nào cũng cho anh tô đặc biệt. Với lại đều là nhân viên của anh thì anh quan tâm chứ. Phải không nè?

Cô bé chỉ biết dạ, chưa biết nói gì với Hoàng.

- Chị Tiên Sa có xin nghỉ phép thêm mấy ngày nữa đó anh. Đơn chị em nhờ em gởi để trên bàn của anh rồi ạ.

- À vậy hả Dung? Em cứ nhắn lại Tiên Sa yên tâm mà lo cho cu Bí nhé. Công việc ở đây mình em xử lý ổn không? Có cần anh cho thêm người hỗ trợ không?

- Dạ em cảm ơn sếp. Hiện tại công việc mình em làm cũng chưa gặp khó khăn nhiều, nên không sao.

- Được rồi, nhưng nếu đừng im im thì anh không biết mà giúp đâu nghe chưa? Chút nữa lên phòng làm việc, anh có mấy thứ cần em để tâm.

- Dạ.

- Giờ anh có việc, chừng khoảng ba mươi phút nữa nhé.

Hoàng cắm cúi vào lo một đống việc dồn lại sau vài ngày vắng mặt. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát nên nó dần hoàn tất từng việc một cách gọn gàng.

Ngọc Dung có mặt đúng như lịch mà Hoàng đã dặn dò.

- Anh nói có việc giao cho em?

- Em ngồi đi, chờ anh mấy phút.

Nó lấy tập folder phía sau tủ hồ sơ đưa cho cô bé, vừa hướng dẫn rõ ràng.

- Trong đây có sẵn nhiều thông tin anh cần em xác minh lại cho anh. Có thể dùng điện thoại, dùng mail, hoặc thậm chí có thể đến tận nơi nếu như có địa chỉ rõ ràng. Nếu phải di chuyển, em dùng tài khoản Grab của phòng mình mà đi, nhớ ghi lại thông tin đầy đủ để mai mốt còn báo lại cho phòng Tài chính nhé Dung. Thời hạn hoàn thành là năm ngày nghe cô bé.

- Dạ, em nhớ rồi. Mà người ta lớn rồi, sếp cứ gọi cô bé này cô bé nọ hoài, còn như em là con nít không bằng.

- Nếu vậy anh sẽ gọi là cô… không bé.

- Chòi, em sợ sếp luôn rồi.

- Còn em thì sao, cứ sếp sếp hoài, nghe như anh là một ông già hả?

- Hihi.

Ngọc Dung chu mỏ tươi cười.

- Cười giống hệt con nít.

- Mai mốt em không cười nữa.

Cô bé làm mặt nghiêm nghị. Hoàng nén cười ra mặt.

- Em cầm xuống dưới coi đi, có gì chưa rõ thì hỏi lại anh.

___

Trưa Hoàng về nhà ba mẹ, thưa hết mọi chuyện của nó và cô Thu. Mặc dù trước đây bán tín bán nghi, rồi sau quá trình cho người theo dõi điều tra thì ông đã nắm biết chuyện Hoàng và cô Thu rất rõ ràng nhưng vẫn còn chút hy vọng đó chỉ là một sự tình cờ nào đó, hay giả dụ vẫn còn ẩn khuất điều gì đó trong thông tin được ông nắm được kia. Một chút hy vọng mong manh rằng mọi thứ đó sẽ không phải là sự thật, ông thầm nghĩ như vậy.

Còn bây giờ tất cả đã phơi bày, sự thật rành rành do chính miệng đứa con trai ông thốt ra. Còn gì ngoài việc chỗ ông đang đứng, sụp đổ chôn vùi ông xuống hố sâu đen ngòm. Thằng con trai yêu quý mà ông hết lòng yêu thương, nay nó đào lỗ chôn sống vợ chồng ông rồi, đau đớn vô cùng.

Ba Hoàng đứng phắt dậy, cặp mắt ông long lên sòng sộc.

- Dẹp hết, dẹp hết.

Cơn giận dữ của ba nó nổi lên, xưa nay chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, đến cả mẹ Hoàng cũng bất ngờ.

- Tại sao vậy hả Hoàng? Trên thế gian này chết hết đàn bà con gái rồi sao con lại đi chọn người đàn bà đó?

Mặt mũi ông tối sầm, chẳng thể ngờ đứa con trai mà ông yêu thương hết mực, mong cho con nên người rồi lấy vợ sinh con, cho ông có cháu nội lại đi chọn một người phụ nữ như vậy. Cô Thu là một người đàn bà xấp xỉ tuổi của mẹ nó, và là mẹ của thằng Tuấn là bạn rất thân của nó, sao có thể trở thành dâu con trong gia đình này được. Cách xưng hô giữa mọi người rồi sẽ ra sao. Một thằng phải gọi thằng thân là cha dượng, ngược lại gọi là con. Mọi thứ đang rối mù lên, khủng khiếp quá. Thể diện gia đình, với bạn bè, với bà con họ hàng, với láng giềng, ông không bao giờ chấp nhận được.

- Anh đừng xúc động quá, không tốt cho sức khỏe đâu.

- Bà im đi, chính bà biết chuyện của thằng Hoàng mà sao không nói cho tui biết sớm? Người ta nói có sai đâu, “con hư tại mẹ” mà. Tôi còn mặt mũi nào bước chân ra đường nữa hả?

- Anh đừng giận mà, em biết em có lỗi không nói sớm với anh. Nhưng con nó cũng có nỗi khổ tâm, em lại sợ anh giận quá mà.

Ông nhìn bà với cặp mắt muốn tóe lửa, mẹ Hoàng sợ hãi cúi mặt không dám nói gì nữa. Trầm ngâm một lúc, ông cố điều hòa hơi thở cố giữ lại nét bình tĩnh rồi chậm rãi nói với con trai.

- Con hãy nghỉ ngay chỗ làm đó đi. Làm gì có người đàn bà nào lại đi quyến rũ bạn của con mình bao giờ, còn để cho có bầu nữa chứ, cái thứ đàn bà… chẳng ra thể thống gì.

- Nhưng mà ba ơi…

- Con phải từ bỏ ngay, tương lai của con còn dài. Nó tính chôn vùi hết tất cả hả Hoàng?

- Nhưng con và Thu yêu nhau.

Hoàng vẫn cố ra sức thuyết phục ba nó. Mẹ nó thấy tình hình này mà kéo dài thì mọi thứ còn tệ hơn nữa.

- Hoàng à, con nghe lời ba con đi. Đi về nghỉ ngơi đi.

Đến lúc này thì ba nó không còn giữa được bình tình, ông nổi giận lôi đình.

- Có cái thằng con như thằng con nhà này không hả? Mày đi, đi cho khuất mắt tao, thằng con ngỗ ngược.

Ông lảo đảo ngồi phịch xuống sofa, mẹ Hoàng phải chạy lại với bộ mặt hốt hoảng. Bà ra dấu cho nó đi ngay, rồi chăm sóc chu đáo cho ông.

Rời khỏi nhà ba mẹ, Hoàng lê từng bước chân dọc theo con phố về đêm. Ánh đèn đường chẳng thể đủ soi sáng lối nó bước đi. Hai mắt nhòe lệ, nó khóc ấm ức và tức tưởi đến nghẹn ngào. Bây giờ nó mới biết trong tình yêu, người ta phải đối diện với những thử thách cam go. Giông bão đã kéo đến trong cuộc đời nó từ giây phút này. Những bước chân Hoàng trở nên nặng nề, cứ lang thang chẳng biết đi về đâu. Vừa rồi mẹ nó nhắn tin, ba nó huyết áp có tăng cao nhưng hiện giờ đã ổn. Nó tự mỉm cười an ủi bản thân, suýt tí nữa lỡ ba nó có mệnh hệ gì thì chắc nó phải ân hận cả đời.

Tiếng còi xe cứu thương đâu đó vang lên, Hoàng như bừng tỉnh. Cả ngày hôm nay chưa ghé thăm cu Bí và Tiên Sa tại bệnh viện. Trước khi đến nhà ăn tối với ba mẹ, nó dự tính sau đó sẽ tạt qua thăm hỏi hai chị em luôn thể. Ngoắc chiếc taxi vụt ngang qua, nó đến thăm thẳng bệnh viện để thăm cu Bí.

Hỏi thăm thông tin biết được phòng bệnh của cậu bé đang nằm, Hoàng vội vàng chùi sạch những dấu vết nghẹn ngào sau bữa cơm tối với gia đình. Cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh, nó theo cầu thang bước lên tầng lầu.

Đang tìm số phòng, Hoàng đi dọc theo hành lang trên lầu ở khu điều trị. Cũng sắp đến mười giờ, sẽ hết giờ cho người thân vào thăm bệnh. Nó bước vội ngóng tìm vừa hỏi han.

Cu Bí đang đứng ở cửa phòng bệnh, sau khi được Tiên Sa dẫn đến nhà vệ sinh trở về. Nhoáng thấp bóng dáng người thân quen, cố nhấc cánh tay bó bột trắng muốt lên, thằng bé reo vui.

- Anh Hoàng kìa chị Hai ơi, chị Hai ơi!

Vừa phủi sạch tấm drap trải giường cho cậu bé, Tiên Sa đang cặm cụi sắp xếp lại mấy chai nước và trái cây trên chiếc tủ nhỏ đầu giường trong phòng bệnh, ngước mắt tròn xoe nhìn lên.

Hoàng nựng nhẹ lên gò má bầu bĩnh của thằng bé trên đầu quấn băng trắng xóa, liếc nhìn vào bên trong phòng cũng vừa lúc Tiên Sa đi ra. Hai cặp mắt nhìn nhau, một thoáng trôi qua, một khoảng lặng vừa đủ cho cô bé mơ hồ nghĩ đến một viễn cảnh xa xôi.

Cu Bí đã ngồi trên giường, tựa lưng vào vách tường, ngó thấy chị Hai nó miệng như mỉm cười mà cũng không phải cười khi chuyện trò với Hoàng.

- Anh đến thăm chị em như vậy là em vui lắm rồi, cứ mua đồ thế này…

- Anh mua cho cu Bí mà, phải không cậu em?

Cậu bé cười toét miệng mừng rỡ lắm, nó thầm mong ước Hoàng là anh trai của mình. Ở nhà nó đã chị gái rồi, giờ có thêm một người anh nữa thì vui biết mấy. Cu Bí lúc nào cũng lễ phép, dạ thưa rõ ràng, chứng tỏ được dạy dỗ kỹ càng. Chính vì vậy mà khách ăn hủ tíu thân quen của Ngoại cứ tấm tắc khen hoài. Một vài người còn vui miệng muốn cho cậu bé làm rể của gia đình mình.

- Dạ, em cảm ơn anh Hoàng nhiều.

- Em không sao, như vậy anh vui lắm. Cố nằm thêm vài ngày nữa rồi xuất viện về nhà với chị với ngoại.

- Dạ.

Tiên Sa vẫn luôn áy náy, lần trước Hoàng cũng đã đến thăm và còn đã nhờ tay Ngọc Dung chuyển lại cho mình năm triệu đồng để phụ lo cho cu Bí, bây giờ lại đến thăm với cả giỏ trái cây nhập khẩu mắc tiền. Cũng may mắn, phía người gây tai nạn phải đứng ra chịu toàn bộ phí tổn viện phí, dĩ nhiên lúc này chưa xuất viện thanh toán hóa đơn nhưng mọi thứ về tài chính không còn phải bận tâm lo lắng nữa.

Gần đến hết giờ thăm bệnh theo quy định, Hoàng chào tạm biệt ra về. Tiên Sa tiễn nó ra đến tận dưới cổng bệnh viện.

- Ngày mai anh đi công tác, em cứ nghỉ mà lo cho Bí đi nhé.

- Dạ em cảm ơn anh.

Đi cạnh bên Hoàng, cô bé lâng lâng một nỗi niềm khó tả, một ước mơ nhỏ nhoi thoáng lướt qua trong tâm trí Tiên Sa. Cô bé ước mơ cứ được mãi song hành với chàng sếp thân thiện này trong suốt mọi nẻo đường. Chợt thấy mình mơ tưởng viễn vong, cô biết chẳng khi nào mình có cơ hội được lọt vào mắt xanh của chàng nên đầu lắc lắc nguầy nguậy để cố xua nhanh suy nghĩ hão huyền này đi. Tiên Sa sợ người ta sẽ chê cười cho thân phận của cô, sợ mang tiếng “đũa mốc mà chòi mâm son”. Ngoại luôn căn dặn cô phải biết được vị trí của mình, bà thường nhắc hoài “đói cho sạch, rách cho thơm”. Nếu trên đời này nàng có được một điều ước, nàng sẽ ước rằng… tình yêu của nàng sẽ không phải là một mối tình đơn phương.

Rồi thật tuyệt vời làm sao, nàng không thể biết trước được rằng đêm đó nàng đã mơ một giấc mơ rất đẹp, có sự hiện diện của chàng sếp điển trai và đáng yêu trong giấc mơ đó. Tiếng ồn ào xung quanh đánh thức Tiên Sa, cô bé thầm tiếc rẻ phải chi giấc mơ đó kéo dài thêm nữa. Cô bé ngồi dậy, trút hết nước trong bình thủy để lát nữa mua nước khác. Lại một ngày nữa ở trong bệnh viện chăm sóc cho em lại đến.

Trở về căn hộ của mình, Hoàng nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Không biết phải lựa lời nói với cô Thu thế nào để nàng không buồn lòng. Phụ nữ mới sinh nở, phải tránh những sự việc căng thẳng xúc động mạnh sẽ có hại cho sức khỏe. Buồn quá, nó xuống cửa hàng tiện ích mở cửa 24/24 nằm dưới tầng trệt của tòa nhà để mua vài lon Heineken với một gói thuốc lá.

Lên nhà, xách ghế ra ban công nó ngồi nhìn về một phương trời vô định. Bầu trời khuya không trăng không sao, chỉ một màu đen dày. Châm điếu thuốc, Hoàng sặc sụa vì đã lâu rồi không còn hút thuốc lá. Định dụi bỏ thuốc, nó hớp một ngụm bia, miệng nhai nhóm nhép mấy cái bánh snack giòn rụm. Chẳng lẽ ngày mai của nó vẫn chỉ có một màu đen như thế này hay sao. Không thể nào. Ngày mai của nó phải có một màu tươi tắn, vì nó đã có cô Thu – một người phụ nữ đã chia sẻ cùng nó một quãng thời gian vừa qua, và nó sẽ được lên chức cha, một thiên chức cao quý của một người đàn ông.

Đối diện với những sự thay đổi trong cuộc đời nó, với một chàng thanh niên ở độ tuổi nó thì những việc đó chưa bao giờ là dễ dàng.

Hàng chục thứ để hồi hợp để lo lắng, nó mồi lại điếu thuốc vừa mới dụi đi. Nó đã có vợ, và chỉ trong nay mai nữa thôi nó sẽ có con, rồi đây vai trò làm chồng làm cha sẽ thay đổi cuộc sống của nó. Nó thấy lo lắng nhiều, đêm đã khuya đến gần hai giờ sáng Hoàng mới leo lên giường.

Suốt thời gian trên máy bay, Hoàng lại tranh thủ ngủ. Nó đã có những dự tính riêng, tạm thời nó không thể vâng theo lời của ba nó, không thể từ bỏ cô Thu và cả đứa con sắp chào đời.

Vừa đặt chân đến cửa ngôi biệt thự, Hoàng thấy bác Lăm đang bận rộn xách túi xách đi xăn xăn còn cô Thu bước chậm rãi đi ra.

- Anh về kịp lúc ông xã ơi!

- Em với chị Lăm đi đâu đây?

- Em đau bụng quá, chắc sắp sanh rồi ông xã ơi.

Cuối cùng rồi cô Thu cũng hạ sinh một đứa con trai cho Hoàng, hằng nhỏ cân nặng gần 3,6kg. Nó vui lắm, nhìn thấy mẹ tròn con vuông làm cho nó cũng quên hết chuyện buồn vừa qua.

Nắm chặt bàn tay cô, nó gởi gắm lời động viên mạnh mẽ đến cho cô. Nó đang ở đây, bên cạnh cô và con, nó sẽ là một người chồng một người cha tốt. Ánh mắt cô ngời sáng, cô tin vào Hoàng, tin vào tình yêu của chàng dành cho mình, cô tin vào sự lựa chọn khó khăn của cô đã được đền đáp xứng đáng.

Hạnh phúc không tự dưng đến. Hạnh phúc là cả một quá trình tranh đấu, từ trong tư tưởng cho đến quyết định, và thủy chung với sự lựa chọn của mình. Hạnh phúc đôi khi phải đánh đổi bằng những nổi đau và nước mắt.

Cô vừa khóc, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Nhìn vợ xúc động, nó cúi xuống hôn lên trán nàng một nụ hôn âu yếm vừa nhìn đứa bé nằm nép sát bên vợ mình. Khóe mắt nó cay cay vì niềm vui như vỡ ào thành những giọt nước tinh khiết trên tuyến lệ trào ra.

Đón hai mẹ con cô Thu về nhà, Hoàng quyết định để cho cô cùng con ở lại bên Singapore thêm một thời gian nữa. Còn nó sẽ đi đi về về để lo lắng đỡ đần công việc cho phần của cô.

Dường như cô Thu cũng tiên đoán trước được tình hình, vì cô cũng ở độ tuổi với ba mẹ Hoàng, nên cô không quá ngạc nhiên nhưng trong lòng cảm giác buồn rười rượi. Lúc này cô chỉ cần có chồng ở bên cạnh, cùng an ủi nâng đỡ lẫn nhau. Không ít lần cô bắt gặp chồng ngồi trầm ngâm một mình, yêu anh nhiều lắm nên cô đủ cam đảm và nghị lực vượt qua khoảng cách tuổi tác mà đến với anh. Anh luôn ở bên cạnh cô, từ lúc mang thai đến khi sinh nở cũng có sự hiện diện của anh khi nhìn con lọt ra khỏi lòng mẹ. Tiếng con khóc kéo cô về lại phòng, càng nghĩ lại càng thấy yêu chồng nhiều.

Hỏi thăm tình hình của ba nó thì mẹ cho biết ông vẫn còn rất giận. Bà khuyên nó phải tạm lánh mặt một thời gian, để cho ông khuây khỏa và vơi đi bớt sự tức giận thì khi đó mới có thể về lại. Nó cũng đã ít nhiều nói với vợ mình về sự phản đối của ba nó, đã cố gắng dùng cách diễn đạt nhẹ nhàng nhất có thể để nàng không cảm thấy bị sốc.

- Sức khỏe ba con ổn rồi.

- Dạ.

- Thu sao rồi con? Bé đã chào đời chưa?

- Dạ, Thu sinh bé được mấy ngày rồi mẹ.

- Hai mẹ con nó vẫn khỏe mạnh phải không? Nè, gởi hình cho mẹ coi nghe chưa?

- Dạ khỏe mạnh hết mẹ à. Con sẽ gởi qua Viber cho mẹ.

- Thôi, nhớ chăm lo cho vợ với con của con cho tốt. Mẹ gởi lời thăm vợ con.

- Thay mặt vợ con, con cảm ơn mẹ nhiều.

Cuộc nói chuyện điện thoại chỉ ngắn như vậy nhưng đã thể hiện được sự quan tâm đến con, đến cháu và đến đứa con dâu bất đắc dĩ của mẹ Hoàng. Nó kể lại cho vợ nghe, cô Thu nhìn chồng đầy trìu mến, nàng đang hạnh phúc bên chồng và con thơ.

- Mẹ thương con dâu của mẹ đó, em thấy chưa?

- Em cảm ơn ba mẹ đã sinh ra anh.

Nằm gối đầu trên đùi Hoàng, cô ngắm nhìn anh thật kỹ lưỡng. Thời gian anh vất vả đã nhiều, phải bay đi bay về giữa hai đất nước để lo cho công việc của Công ty cũng như được cận kề chăm sóc cho hai mẹ con cô.

Việc nấu nướng bếp núc đã có cô Lăm đảm trách, thỉnh thoảng Hoàng cũng làm một vài món đặc biệt để bồi dưỡng cho vợ mình, nó tìm tòi hướng dẫn cách thực hiện trên Youtube. Cô Lăm theo giúp cô Thu từ rất lâu, đến lúc này bà mới thấy bà chủ của mình hạnh phúc, bà cũng vui lây. Lúc ban đầu mỗi lần đi siêu thị mua sắm thực phẩm cho gia đình, bà gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp nhưng cũng may có cô gái cùng phụ việc cũng khéo léo giỏi giang nên mọi thứ đều thuận lợi. Hai tuần sau, vợ chồng con cái cùng về Việt Nam.

Hoàng nhận được điện thoại chúc mừng của Tuấn, nó gởi hình ảnh chụp hai mẹ con cô Thu cho thằng bạn xem. Tuấn bông đùa, không biết bây giờ nên gọi thằng bạn thân là gì, vẫn “mày tao” như trước nay hay phải gọi là “dượng” kế.

- Mẹ mình vẫn khỏe hả?

- Ừm, mấy bữa đầu có hơi mệt như giờ ổn rồi.

- Chừng nào về lại Sài Gòn?

- Chắc cũng ít lâu nữa. Năm nay Tuấn có về nước không?

- Cũng không biết, vừa đi học rồi thêm part-time nên không có nhiều ngày nghỉ dài. Gởi cho mình mấy tấm ảnh của thằng nhóc cho mình coi đi chứ.

- Được rồi, để tối nay mình sẽ gởi cho Tuấn.

- Ừ, đang háo hức coi “thằng em trai” này… bụ bẩm ra sao.

Hoàng suýt chút bật cười, may mà nó kịp kiềm nén lại. Mà Tuấn nói có sai chút nào đâu, con của nó với cô Thu tức cũng là em cùng cha khác mẹ với Tuấn là điều chẳng sai.

- Cho mình gởi lời thăm mẹ mình nhé. À nhớ chăm sóc cho đàng hoàng nha.

Kể lại cuộc đối thoại đó cho cô Thu nghe, cô cũng vui vô hạn. Khó khăn về phía gia đình cô ít nhiều đã ổn thỏa, chỉ còn vướng mắt với bên gia đình chồng. Nằm gối đầu trên đùi Hoàng, đôi mắt cô long lanh ngước nhìn chồng trìu mến vô hạn.

- Con nó đồng ý chuyện của hai đứa mình làm em vui lắm, ông xã ơi. Em cứ sợ nó ôm lòng buồn bực em, rồi luôn cả trách giận anh mà không chịu mở miệng ra nói gì. Giờ em sẽ sống hạnh phúc với anh và con của tụi mình.

- Anh mãi luôn bên em và con, vì anh yêu em và con nhất trên đời này.

Hai vợ chồng chọn cách nuôi và chăm sóc con theo Tây phương. Việc đầu tiên là cho bé ngủ riêng ngay từ ngày đầu về nhà. Bởi lẽ theo quan niệm nuôi trẻ sơ sinh của các ông cha bà mẹ Tây, ngủ riêng sẽ tạo được một không gian êm ái cho con, không bị thức giấc bởi tiếng ho và cái trở mình của mẹ và đồng thời giúp cha mẹ được ngủ ngon giấc khi không có con cựa mình. Qua đó dạy cho con tập quen với sự tự lập từ nhỏ, cho dù trẻ không ngủ được thì chúng sẽ phải học cách tự ru ngủ. Cô mua bộ máy báo tiếng khóc, đặt một cái bên phòng của con, một cách bên phòng của hai vợ chồng cô. Tạo điều kiện khi con ngủ, trong phòng tối không có ánh sáng, cũng không có âm thanh của tivi hay sự ồn ào bên ngoài len lỏi vào trong. Nhiều lúc cũng muốn chăm con theo cách truyền thống xưa nay, ban đầu thấy con khóc quấy khiến cô cũng muốn làm theo bản năng của một người mẹ sẽ cố dỗ dành cho con ngủ, khi con nhõng nhẽo và đòi được ôm ấp. Một người phụ nữ từng sinh và nuôi con cách đây hơn hai mươi năm trước, bây giờ phải nuôi con theo phương pháp mới nhiều khi cô thấy xót cho con đến mủi lòng muốn khóc. Nhưng Hoàng muốn nuôi con theo khoa học hiện đại, thành thử cô Thu cũng nghe lời của chồng mình.

Hoàng vừa kéo tấm màn cửa sổ lại cẩn thận rồi đứng bên cái nôi mà ngắm nhìn đứa con bé bỏng đáng yêu vừa thiêm thiếp ngủ. Cô Thu tiến lại gần bên và nắm tay chồng, trong lòng quyết tâm sẽ cố gắng tuân thủ cách nuôi con khoa học của người phương Tây, sẽ tập tành cho con từ thuở còn nằm trong nôi bắt đầu một cách sống hiện đại và văn minh.

- Cảm ơn chồng của em, cảm ơn tình yêu anh dành cho mẹ con em.

Nép vào ngực anh, cô Thu hạnh phúc ngập tràn, người đàn ông này mang đến cho cô một cảm giấc ấm áp vô vàng. Cô nhớ những lời anh nói với cô, nhớ rõ từng việc làm anh dành cho cô. Những tưởng hạnh phúc gia đình đã tan biết mất sau ly hôn với người chồng cũ, nhưng cô đã tìm thấy được tình yêu của cuộc đời mình sau cơn giông bão của cuộc đời. Sau cuộc chia tay với chú Long, cô Thu lao vào kinh doanh để tìm quên đi nỗi đau và cũng là cách để tự thân nuôi con khôn lớn. Những khó khăn ban đầu đã dần qua, cô thành công liên tiếp trong các kế hoạch kinh doanh của mình. Một người phụ nữ mạnh mẽ và thành đạt trong mắt của nhiều người xung quanh, nhưng đâu biết được hàng đêm khi nằm một mình cô đơn trên giường cô lại thèm một hơi ấm một vòng tay để giữ cô vào lòng, được lắng nghe những lời nói yêu đương, những nụ hôn cháy bỏng.

Nằm gọn trong lòng Hoàng, cô Thu như mèo con ngoan ngoãn nũng nịu bên người chủ. Vú cô căng lên vì tuyến sữa đã phát triển rất tốt, thân hình cô đầy đặn hơn sau khi sinh con. Cô dự tính phải nhanh chóng lấy lại vóc dáng xưa, để giữ và chiều chuộng anh chồng trẻ tuổi đáng yêu lúc nào cũng hừng hực dục tình. Đăng ký ngay lớp tập gym đặc biệt dành cho phụ nữ sau sinh nở cũng tương đối gần nhà, cô lại chú tâm đến công việc ở Công ty.

Hoàng muốn vợ mình được nghỉ ngơi thư thái, chỉ cần chăm sóc cho thằng cu Hoàng con thôi còn mọi thứ khác nó sẽ gánh vác hết được. Nó một mực cản ngăn.

- Em cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ chuyện điều hành công việc từ xa dễ dàng lắm.

- Dạ, nhưng mình cũng phải có lý do để trấn an mọi người trong Công ty chứ anh. Em vắng mặt cũng hơi lâu rồi đó. Mai em muốn đến văn phòng một chút.

___

Mẹ Hoàng nhận được ảnh của con trai, đứa cháu nội kháu khỉnh và cả đứa con dâu vốn bất đắc dĩ khi Hoàng gởi một loạt qua Viber cho bà. Thằng bé có đôi mắt giống Hoàng, giống đôi mắt của bà nội nó, cái miệng chúm chím xinh xắn lại thừa hưởng từ người mẹ lớn tuổi. Bà thương cháu, đang cố gắng hàn gắn lại mối xung đột giữa chồng và con, mong muốn không khí gia đình được sum vầy vui vẻ bên nhau. Nghĩ đến viễn cảnh khi ông bà, cha mẹ và con cháu quây quầy bên nhau những dịp cuối tuần hay lễ Tết, lòng mẹ se thắt lại. Bà cũng thương cảm cho tình cảnh của cô Thu, đứa con dâu bất đắc dĩ vì xêm xêm tuổi với mẹ chồng. Bà không hề còn có chút ác cảm nào nữa vào mỗi khi nghĩ đến đứa cháu nội tội nghiệp vừa chào đời.

“Dingdong… dingdong…”

Cô Lăm lật đật chạy ra cửa. Nhận ra người vừa chuông là mẹ chồng của bà chủ, cô vội vàng mở nhanh cửa rồi mở bà vào nhà.

- Bác ngồi chơi chờ con đi gọi cô Thu.

Cô Thu bất ngờ trước chuyến viếng thăm của mẹ chồng.

- Mẹ mới đến ạ!

- Ừ, mẹ đến thăm tụi con.

- Dạ, anh Hoàng đi làm rồi mẹ.

- Mẹ biết rồi, mẹ đến thăm con dâu với cháu nội của mẹ mà.

Còn gì vui mừng hơn khi nghe câu nói này của mẹ Hoàng, cô Thu rươm rướm nước mắt. Mẹ Hoàng tỏ vẻ lo lắng và khuyên nhủ.

- Mới vừa sinh đẻ xong, con không được xúc động mà khóc như vậy thì không tốt cho sức khỏe đâu đó.

Cô Thu càng xúc động hơn nhưng không dám cãi lời mẹ chồng, cô chạy đến ôm chầm lấy bà. Hai mẹ con ôm nhau, mẹ Hoàng vỗ về an ủi.

- Con phải chăm lo cho sức khỏe của mình, còn chăm lo cho con của con nữa, nghe lời mẹ nói chưa?

- Dạ, con nghe lời mẹ. Mẹ ơi!

- Sao hả con?

- Con thương mẹ nhiều lắm, vì có mẹ mới có chồng con và con của con ngày nay.

- Mẹ biết rồi. Ngoan, để mẹ vô thăm cháu nội của mẹ nữa chứ.

- Dạ, gặp mẹ nên con mừng quá mà quên mất.

Nói rồi cô Thu dẫn mẹ Hoàng vào trong phòng của con mình. Không thể bút mực nào tả nổi niềm vui của mẹ Hoàng khi giờ đây bà đã có một thằng cháu nội kháu khỉnh đang nằm trong nôi. Thằng bé có gương mặt tươi sáng, mặc dù đang say ngủ nhưng phảng phất trên mặt là nụ cười giống hệt Hoàng thuở mới chào đời. Trưa đó, mẹ Hoàng ở lại ăn cơm với cô Thu đến hơn hai giờ chiều bà mới rời khỏi nhà ra về.

Còn một tuần nữa sẽ đến ngày con đầy tháng, cô Thu tâm sự với chồng.

- Phải mà mình tổ chức đầy tháng cho con ở bên nhà ba mẹ thì hay biết mấy anh ha?

- Phần mẹ thì không sao, chỉ có vướng chỗ ba…

Hoàng chợt ngưng bỏ dở ngang câu nói, mặt trầm hẳn xuống.

- Có phải vì em mà anh với ba…

Nó vội vã giơ tay che miệng cô, ra dấu không đồng ý. Nó âu yếm nhìn vợ mình mà tỏ bày.

- Em không được nghỉ ngơi lung tung như vậy nữa nghe chưa? Em là tình yêu của cuộc đời anh đó.

- Dạ, em xin lỗi ông xã.

Áp mặt vào ngực chồng, cô nghe dạt dào yêu thương không bến bờ. Tay cô vô tình chạm lên chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út của Hoàng, cũng tình cờ như tình yêu của cô và chồng đến một cách bất ngờ. Và giờ này bông hoa của tình yêu là một đứa bé xinh xắn đang nằm trong nôi kia. Đâu đó tiếng líu lo của đám chim sâu ríu rít ngoài khung cửa sổ, nắng vàng tươi như rót mật xuống trần gian…

Hội bạn thân của cô Thu bất ngờ trước hình ảnh cô gởi qua cho họ. Trong ảnh, cô bồng đứa bé sơ sinh dễ thương nhìn thật hạnh phúc. Càng bất ngờ hơn khi họ biết đây là đứa con vừa mới chào đời cách đây chưa lâu. Bởi lẽ ban đầu mấy người bạn thân này của cô cứ tưởng rằng đây là cháu nội, con của thằng Tuấn.

Mà nói là hội chứ thật ra chỉ có cả thảy bốn người tính luôn cô Thu. Cả đám nháo nhào lên, hẹn ngày hôm sau sẽ đến nhà thăm mẹ con cô và cũng muốn biết luôn mặt người cha của đứa nhỏ này.

… Lần lượt nhận quà từ tay ba người bạn, cô Thu không quên nói lời cảm ơn.

- Đâu rồi, hoàng tử nhỏ của mày nằm đâu hả?

Người vừa cất tiếng hỏi là Mai, nổi tiếng là người nhanh miệng nhất trong cả đám. Thêm một người hưởng ứng tức thì.

- Giờ mẹ Thu nhìn phơi phới quá, ganh tị quá đi.

Cửa phòng thằng bé vừa mở ra, cả đám ùa vào như con lốc nhưng nhanh chóng im bặt vì thấy thằng nhỏ còn đang say ngủ. Ngắm nhìn chán chê, đám bạn cô Thu lại lôi nhau ra phòng khách trò chuyện. Màn hỏi cung cô Thu bắt đầu.

- Chàng của mày đâu hả Thu? Giới thiệu cho tụi tao coi mặt coi.

- Ảnh nhiêu tuổi hả mày? Chừng năm mươi chưa?

- Con Lê này mày có khùng không? Tao cá với mày chàng của nó phải nhỏ tuổi thua nó, chừng hơn ba mươi tuổi chút thôi. Tao nói đúng không Thu?

- Sao mày biết? Chẳng lẽ nó kể với mày rồi hả?

- Nó giấu kín như bưng, tao cũng như tụi mày thôi.

- Chứ sao mày dám quả quyết bồ của nó nhỏ tuổi thua nó.

Cô Thu vội nói chen ngang vào.

- Chồng của tao chứ không phải bồ nha tụi bây.

- Ái chà, chồng luôn rồi hả? Chừng nào đám cưới đây nè?

- Tao với ảnh đăng ký kết hôn rồi.

- Mày… chắc không làm đám cưới phải hông? Tao tò mò quá, kể tụi tao nghe về chàng của mày đi. Chàng đó nhiêu tuổi? Ở đâu? Làm sao tụi mày quen được nhau?

- Tụi mày từ từ hỏi được không? Hỏi tới tấp tao không trả lời luôn à.

Quả nhiên không khí im tĩnh lại ngay, cả bọn đang chờ cô Thu giải đáp những thắc mắc.

Hoàng mở cửa nhà đi vào, trong lòng hồi hợp khi cô Thu đã nhắn tin báo cho nó biết rằng mấy cô bạn thân của cô đang chờ đợi để được gặp nó.

Rồi khi vừa đặt chân vào phòng khách, mấy cặp mắt đang ngồi trố lên nhìn nó như thấy người hành tinh từ trên trời rơi xuống làm nó lại càng thêm bối rối. Lấy hết can đảm trước đám bạn của vợ mình, nó hít thở một hơi thật sâu.

Bắt gặp ánh mắt của Mai quay sang nhìn mình, cô Thu hiểu ý khẽ gật đầu cũng vừa lúc Hoàng lên tiếng trước.

- Chào cả nhà!

- Chào anh.

Mai lại nhanh nhảu đáp lời và bồi tiếp câu nữa.

- Tụi em đến thăm Thu với cháu.

- Cảm ơn mấy chị ghé thăm.

- Đâu có được.

Cô Thu nhìn bạn mình thắc mắc tức thì.

- Mày nói không được là sao Trang?

- Sao kêu tụi này là chị được? Tụi em là bạn của Thu, mà Thu là vợ anh thì phải kêu tụi em là em mới đúng chứ? Phải không anh?

Hoàng cứng họng trước lời lẽ sắc bén của người bạn của vợ. Hiển nhiên điều đó hoàn toàn chính xác, nên nó đành ậm ự chấp nhận. Cô Thu nhanh trí khi thấy vẻ rối bời của chồng.

- Đám bạn em tụi nó quậy lắm, em còn không chịu đựng nổi nữa đó. Hình như con khóc…

Hiểu ý vợ gỡ rối cho mình.

- Để anh đi coi con, em cứ ngồi chơi với bạn nhé!

- Dạ!

Sáu con mắt tròn mắt dẹt hết nhìn cô Thu rồi đến Hoàng. Tai được nghe rồi mắt đã vừa được thấy, hội bạn thân của cô Thu đi từ bất ngờ đến mừng thay cho bạn và cũng có đôi phần ganh tị như lời thổ lộ của Mai.

- Tao ganh tị với vợ chồng mày quá Thu à. Lấy được chồng trẻ, cao ráo đẹp trai thế kia thì… ôi tao ước được giống như mày quá.

- Cái con này, ăn với nói…

Tiếng cười giòn tan vang dội khắp phòng, cả đám nghiêng ngã chọc ghẹo nhau khi Hoàng còn chưa kịp rời khỏi đó. Nó được một phen tía mặt đỏ tai vì đám bạn tinh nghịch của vợ mình.

___

Khúc mắc ở chồng bà, ông luôn cứng rắn và cương quyết trong nhiều việc. Những ngày qua, bà luôn cận kề bên ông để tìm cơ hội lựa lời khuyên nhủ. Vẫn như thường ngày, ba Hoàng đi làm về nhà thì buổi tối thường hay ngồi thư giãn, ăn bánh uống trà cùng với mẹ Hoàng. Dặn dò cô giúp việc chuẩn bị một dĩa trái cây, một bình trà sen cho chồng, mẹ Hoàng làm vẻ rất tự nhiên khi đặt điện thoại iphone trên mặt bàn, tấm ảnh nền điện thoại là ảnh đứa cháu nội mà Hoàng đã gởi cho bà. Ba Hoàng vô tình nhìn lướt qua, thoáng chút bối rối rồi lại thôi. Mẹ Hoàng kịp nhìn thấy phản ứng đó của chồng, bà không nói gì cả chỉ im lặng chờ động tĩnh tiếp theo của ông.

Nhìn bộ đăm chiêu của ông, bà lẳng lặng tự tay pha cho chồng một bình trà nóng rồi mang ra đặt trên bàn trên sân thượng nơi ông đang ngồi. Mẹ Hoàng im lặng ngồi xuống, ngắm nhìn ánh trăng lung linh rót xuyên qua hàng hiên lấp loáng soi xuống sân. Tiếng gió vi vu nhẹ nhàng, đêm Sài Gòn chợt yên tĩnh kỳ lạ.

- Em này.

- Dạ!

Mẹ Hoàng ngạc nhiên quay sang nhìn chồng, còn ông nhẹ nhàng cầm lấy tay vợ từ tốn nói.

- Mới đó mà đã gần ba mươi năm rồi em ha. Anh nhớ ngày nhìn thấy con chào đời…

Bất chợt ông lại im bặt, bà hồi hợp lắng nghe và nhìn chồng. Cả hai cùng hồi tưởng về cái ngày xa xưa đó… ngày Hoàng chào đời trong vòng tay của ba mẹ.

- Hôm nào em gọi vợ chồng thằng Hoàng bồng con về nhà ông bà nội chơi.

Tiếng ông nhỏ dần khi ông bước nhanh xuống cầu thang, để lại bà sự bất ngờ nhưng mừng rỡ. Bà mong rồi đây vợ chồng bà được bồng ẵm nựng nịu thằng cháu cưng đáng yêu mà bất lâu nay bà nhớ mong trong lòng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhà có con gái mới lớn - Chap 31

Ấn ký tình dục 2 - Continue

Thụ tinh cho con dâu - Chap 54 - Continue

Hoa Anh túc - Phần 2

Nghịch tử - Chap 11