Bài đăng

Nghịch tử - Chap 3.1

Chap III: Hứa làm gì để gió xô đi.... (Chưa thấy một lời chê, chỉ thấy những lời khen, lời khuyên… Đã bảo rồi đừng khuyên răn gì cả… Đôi khi người ta biết đi theo con đường đó sẽ không có lối ra nhưng… Cũng đừng trách tại sao kể nhiều, nói niều mà ít đối thoại, ít kể chi tiết về quan hệ…. Đơn giản vì mongmanhdv không thích viết bậy, mongmanhdv không viết truyện sex mà chỉ kể ra thôi, có sao kể vậy… Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu… Có những truyện đọc xong mà chẳng nhớ gì đến tên của nhân vật, mọi thứ cứ lằng nhằng, quan hệ bừa bãi, biết là không thật nhưng cứ tranh nhau đọc… Buồn cười quá…) Đã nhủ với lòng mình rằng sẽ cố gắng học tốt, đã nhủ với lòng mình rằng thôi dừng lại cho lòng nhẹ bớt day dứt, cho lương tâm trong sángcho mọi chuyện như xưa… Nhưng… Lại một chữ “Nhưng…”. Giá như cuộc đời này đừng có chữ “Nhưng” nghiệt ngã ấy… Mọi thứ chỉ mới bắt đầu như tiêu đề của Chap II vậy… Ra thành phố học, có nhiều cái còn bỡ ngỡ, nhiều cái cần khám phá. Tôi nhớ lần đầu tiên đi học ở thành phố, t...

Nghịch tử - Chap 2.2

Chap II: (Đôi khi kết thúc lại là sự khởi đầu mới …) - Mai mẹ nhớ về nhà nhé. Mẹ nghỉ cũng cả tuần nay còn gì.. Tôi nói. - Uhm. Mẹ xin nghỉ một tuần, mai bắt đầu đi làm rồi. Công việc của mẹ cũng nhàn mà, con biết rồi đấy, nhà nước mà. - Có lẽ từ nay lâu lâu con mới về nhà, không như trước tuần nào cũng về nữa. Dạo này khối lượng học cũng nhiều. - Phải thế con à. Mẹ cũng không muốn con về nhà nhiều. Mẹ cũng định khi nào rảnh lên xem con ăn ở thế nào. - Không cần mẹ à, con lớn rồi, còn có bạn bè nữa… - Uhm. Con ăn sang rồi sang nhà mấy chú dì chào hỏi một câu rồi hãy đi. Chiều mẹ đưa ra đường lớn bắt xe. Mẹ nói.. Tôi ăn sáng rồi lấy xe đạp phóng sang nhà mấy chú dì sống ở gần nhà ông bà ngoại chào hỏi họ. Đang là mùa màng nên có người có ở nhà, có người không. Từ nhỏ tôi cũng sống ở đây một thời gian nên nơi này cũng nhiều kỉ niệm, những con đường, những cánh đồng… Tôi vừa đi vừa huýt sáo, tôi hạnh phúc vì khoảng cách giữa hai mẹ con đã thu hẹp dần. Mẹ đã không còn khóc nữa… Mỗi nhà tôi...

Nghịch tử - Chap 2.1

Chap II: Đôi khi kết thúc lại là sự khởi đầu mới … Đã bảo đừng khen truyện hay hay dở…. … Vì có lẽ cả cuộc đời này có lẽ sẽ không có truyện nào hay và thật hơn… Đã bảo đừng hỏi đã kết thúc hay chưa… … Đã dấn thân vào rồi, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu, giống như tiêu đề của Chap II này vậy… Tôi ra đi lần này thanh thản hơn so với những lần trước, cũng không nuối tiếc điều gì, cũng mong đó là lần cuối… Lần cuối! Lần cuối cho những sai lầm lạc lối… Tôi học rất giỏi, cứ nhin cách viết văn của tôi mọi người sẽ hiểu. Vì thế lên lần này, tôi sẽ lấy lại những gì đã mất thời gian qua. Thời gian qua tôi lơ là quá, chểnh mảng quá… Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ qua, mọi thứ sẽ qua như chưa từng xảy ra, mọi chuyện lại trở về đúng nghĩa của nó… Có ai biết được rằng tâm hồn khi đã vẩn đục rồi, muốn gột rửa thật chẳng dễ dàng gì… Tôi không về quê vào cuối tuần nữa. Cũng chẳng muốn về. Hình như bố tôi cũng không về, tôi đoán vậy… Lý do tôi không muốn về là vì tôi sợ đối mặt với mẹ, sợ con thú trong ...

Nghịch tử - Chap 1

Chap I: Đôi khi người ta khóc không phải vì yếu đuối mà đã phải mạnh mẽ trong thời gian quá dài… Bất ngờ hôm sau bố tôi về. Cũng khá lâu rồi. Có lẽ đến khoảng 3 tháng. Cả tôi và mẹ đều không mong muốn, chẳng ai chờ đợi… Lần nào về cũng vậy, cũng hỏi thăm vài câu, học hành thế nào và… Mai tôi phải đi học rồi nhưng tự nhiên tôi chẳng muốn đi một chút nào… Bữa cơm vẫn như mọi lần, cũng chẳng ai nói với nhau câu nào. Cũng chẳng biểt nói gì, chẳng lẽ mẹ tôi lại hỏi vợ con của bà hai dạo này thế nào à. Tôi cũng ăn nhanh rồi đứng dậy vào phòng… Buổi tối mẹ giục tôi ngủ sớm mai đi học. Bố tôi ở nhà 1 tuần… Lòng tôi cứ xốn xao, lo lắng, bồn chồn không đâu… Tôi cũng không thể ngăn cản mẹ tôi ngủ cùng bố, cũng không thể bảo bố đi sớm… Tôi biết từ lâu rồi bố mẹ tôi ít quan hệ nhưng… Đàn ông khi có bồ bên ngoài, họ thường ít quan hệ với vợ mình, nhưng thường hay ghen tuông, họ sợ vợ mình có người mới… Đàn ông là thế, ích kỉ mà… Vì thế dù ít khi quan hệ nhưng mỗi lần quan hệ là mỗi lần mẹ tôi vất vả...

Nghịch tử - Tiền truyện 2

Cuộc sống cứ tiếp diễn... Đừng hỏi chuyện đã hết chưa! Đã dấn thân vào con đường không lối thoát sẽ chẳng bao giờ là hết... Dù có hết rồi cũng còn đọng lại một niềm đau... Thích hết khi nào thì sẽ hết khi đó... Kết thúc là hết... Nhưng có hết được đâu... Cũng đừng đánh giá truyện hay hay không hay... Vì đó là chuỵên thật... Chuyện thật thì không thể sáo rỗng, buồn cười, lố bịch như mấy chuyện khác... Mấy chuyện đó chỉ dành cho mấy thằng có trí tưởng tượng cao, thực tế thì chẳng hiểu gì, văn vẻ thì... Ai tin thì đọc... Không tin thì thôi... Cũng đừng chửi bới này nọ, hãy nhìn lại cuộc đời mình, bản thân mình... Sáng hôm sau mẹ tôi chở ra bến xe cách nhà 4km để đi học. Cũng chẳng ai nói gì, không khí thật nặng nề. Để tôi xuống rồi mẹ về ngay. Tôi thấy mẹ đi vào tiệm thuốc bên đường, tôi biết mẹ vào đó làm gì... Còn vào làm ngoài mua thuốc tránh thai khẩn cấp... Mẹ đeo khẩu trang... Tôi không to cao nhưng đẹp trai, ăn nói có duyên, lãng mạn và khuôn mặt khả ái.. Con gái thích tôi thì khôn...

Nghịch tử - Tiền truyện 1

Trên thế giới này dường như mọi chuyện đều có khả năng xảy ra... Đã định không nói lên sự thật rồi, đã định để quá khứ ngủ yên nhưng... Đây là câu chuyện thật, không hư cấu, không nhằm mục đích gì cả, chỉ để giải thoát, giải thoát những nỗi đau còn đọng lại, giải thoát cho tâm hồn vẩn đục từ lâu... Năm nay tôi 26 tuổi, cuộc đời trải qua nhiều sóng gió, cái tuổi cần ổn định mọi thứ nhưng với tôi mọi thứ còn mông lung quá... Nhiều khi nhìn lại mình, thấy cuộc đời thật sương gió, thật khốn nạn... Ngày ấy, cách đây cũng lâu rồi, không nhớ từ bao giờ nữa, khoảng 9 năm về trước, lúc đó tôi đang học ĐH năm nhất thì mọi chuyện bắt đầu xảy ra... Thực ra trước đó đã bắt đầu rồi, mọi thứ chỉ mới bắt đầu... Và hình như bgiờ cũng chỉ mới bắt đầu... Và tôi muốn dừng lại, nhưng... Mẹ tôi lấy bố tôi năm 17 tuổi, năm 18 sinh tôi. Mẹ tôi là kế toán của một doanh nghiệp nhà nước, bố tôi là kiến trúc sư... nay đây mai đó... Tuổi trẻ của tôi là những ngày đẫm nước mắt... Suổt ngày tôi sống trong uất hận, x...

Con Gái! Hành trình 6 năm tội lỗi và đam mê - Final Chap

*\./* Chap Cuối *!* Trời Tháng 6, nắng vẫn chói chang nhưng những cơn mưa mùa hạ đã bắt đầu. Tôi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố ồn ào và náo nhiệt. Vậy là cũng gần 1 năm tôi và Piter quen nhau, anh chưa nói yêu tôi lần nào nhưng tôi có thể cảm nhận được những gì anh dành cho tôi, anh xuất hiện như một tia sáng soi cho tôi đi trong đường đời đầy chông gai và tăm tối. Lâu lắm rồi tôi không liên lạc với anh, tôi nhớ anh nổi nhớ của một cô em đúng nghĩa. Không biết anh đã ra sao. Tôi gửi vào Email anh một bó hoa, tôi kể ngắn gọn về gia đình, về cuộc sống của tôi và về Piter. Và hôm nay anh hồi âm, anh nói anh sống rốt vui, cô thương và lo cho anh lắm. Anh sẽ không về đám giỗ Bà. Anh chúc tôi vui và hạnh phúc. Tôi đọc mail, tôi lặng nhìn đôi chim đang miệt mài tha những cọng rơm bé xíu ngoài vườn lên cây để xây tổ ấm. Chúng vừa làm việc vừa hót vang bản tình ca đôi lứa, cơn gió làm cánh chúng chao đảo nhưng rất nhanh chúng lại sát cánh nhau bay vút lên trời cao. Piter gỏ cửa! - Anh đây...

Con Gái! Hành trình 6 năm tội lỗi và đam mê - Chap 17

17/ Tội lỗi (Tiếp) Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đầu tôi nặng nề, tôi cứ mơ màn và luôn nghĩ về Bà, hình ảnh Bà đứng trân trân nhìn tôi rồi mất hút dưới cầu thang làm tôi lo sợ. Tôi mở mắt, Ba tôi vẫn ngồi ngoài cửa, đây là cách mà các BS tâm lý thường sử dụng, người thân thường không trực tiếp vào thăm vì sợ bệnh nhân sốc tâm lý nhưng cũng không được mất hút vì sẽ làm bệnh nhân hụt hẫng, vì thế Ba tôi vẫn ngày ngày ngồi trước cửa phòng đủ cho tôi nhìn thấy nhưng không làm tôi khó chịu. Một chàng thanh niên trẻ tuổi bước vào, vóc dáng rất tây với hàm râu quai nón mới nhú, gương mặt thanh tú, mái tóc xoăn bồng bềnh, dáng người to cao có lẽ là người Mỹ hay Châu âu gì đó. Anh ta cất giọng làm tôi ngở ngàng - Tỉnh rồi ah, anh ta nói tiếng Việt rất chuẩn tuy giọng mang nặng âm ngoại quốc - …Tôi quay mặt vào trong không trả lời nhưng tự nhiên lòng thấy nhẹ hơn, tôi không khó chịu như khi gặp BS Anne. - Uống nước nhé…một ly nước mát sẽ làm em tỉnh hơn đấy, từ em nghe có vẽ rất dịu dàng -...

Con Gái! Hành trình 6 năm tội lỗi và đam mê - Chap 16

16/ Tội lỗi:8-x Ông nội tôi là 1 trong những doanh nhân đầu tiên của Sài Gòn. Sống giữa cái xã hội mới bắt đầu sau tàn phá của chiến tranh, cái xã hội mà giang hồ cướp giật còn mạnh hơn cả luật pháp đã làm cho cả ông nội lẫn ba tôi có ý thức cảnh giác cao độ. Căn nhà chúng tôi đang sống là căn nhà ông tôi để lại. Nó được thiết kế rất công phu bảo đảm cho trộm khó đột nhập vào nhà vì thời bấy giờ toàn bộ gia sản đều đưa về nhà cất giữ. Ba tôi vừa đi du học thì ông tôi mất, một mình bà tôi vừa chăm lo cho con cái vừa trông coi cty chờ ba tôi du học về. Khi ba tôi tiếp quản cty, ông củng giữ thói quen của ông nội, ba tôi làm lại toàn bộ cửa theo công nghệ mới (sử dụng dấu vân tay và mật mã số và hệ thống camera tối tân nhưng bí mật) vì là nhà chung do ông nội để lại nên tất cả các cô, bà tôi đều được nhập dấu vân tay chỉ duy nhất một người ngoài là chị Osin. Đầu tháng 6, tôi đã nghỉ hè còn anh hai vừa thi tốt nghiệp xong. Chúng tôi bàn nhau sẽ tổ chức buổi chúc mừng anh hai tôi thi xong. ...